- Sáng tác mới
Đã nghe lòng đâu đó tháng Ba Hương đất thoảng trong đường cày mới Cây gạo già bật lời muốn nói Bằng rực hồng, bằng ríu rít hoa...
Sắc nào đỏ thắm thôn quê Tháng Ba thắp lửa triền đê bao đời! Cây cao, bóng cả in trời Màu hoa dệt giữa tuyệt vời sắc xanh....
Thương yêu ơi! Giờ mình anh đơn lẻ Ở ngoài kia hoa bưởi thơm thật khẽ Em có thấy không, hoa bưởi cũng đang buồn. Mưa dăng dịu dàng từng hạt thật êm Như nỗi đau thấm dần trong ký ức Mưa bụi thôi mà em, có làm ai ướt tóc Mưa bụi thôi, mà nhòe ánh đèn khuya!...
Bao giờ Anh gặp được em Nợ duyên hôm ấy Ban đêm hóa ngày Bao nhiêu kẻ Bị đọa đày Trong ngục tối Ngỡ mình bay giữa đời...
Những ngày cuối năm sau đợt mưa lạnh lê thê, đầu tháng chạp nắng vàng chợt bừng lên rạng rỡ trải dài trên miệt vườn đất bãi quê tôi. Và kìa trên triền sông Hồng đã sáng rực lên sắc hoa chờ đón Tết....
Ngày xưa, khi còn tuổi cắp sách, mong muốn lớn nhất mỗi dịp nghỉ hè là về 2 quê nội ngoại! Quê nội và quê ngoại cách nhau một con sông. Sông hiền hoà và thật nhiều tôm cá. Chiều chiều, theo lũ em con cậu, con chú và lũ cháu con anh chị họ,...
Ngủ lịm trong hoàng hôn Brighton tím sẫm những cuộn cỏ khô tĩnh lặng trên cánh đồng vắng vẻ cuối năm cứ thấy cỏ là tim ta hồi hộp cứ thấy cánh đồng là tâm trí ta lại khấp khởi có phải lũ cào cào châu chấu...
Năm đã đi từng bước qua mùa Giờ phút cuối nhẹ nhàng yên tĩnh lạ Nắng giấu mình, trời khép Xanh trở lại Để xám một màu … Nhung nhớ hay sương?...
Quê hương ấy là nơi chôn nhau cắt rốn của mỗi con người. Quê hương thân thương mộc mạc, gần gụi mà giản dị, ở đó có ao rau muống, dậu mồng tơi và bát dưa cà, có lời ru của cha của bà bên cánh võng....
“Áo tím, chiều nay áo tím về” Chờ người đò đón tận chân đê Tím chiều, tím bến hoàng hôn tím Tím tái lòng ai, tím chẳng về Tím hẹn mùa đông tím sẽ về...
Mùa Vu Lan không còn Mẹ Đường về quê vời vợi xa Trái thị, trái xoài chín nẫu Ngậm ngùi rụng góc vườn nhà. Mùa Vu Lan không còn Mẹ Cháu con tản mát không về...
Hôm nào em đến chơi Bụi mưa vương gót nhỏ Nép vào anh khe khẽ Tại mưa... em nhớ anh Đường xưa nay vắng tanh Thu ngang qua lối nhỏ...
Cha ông ngày xưa luôn tự giác răn mình hàm dưỡng Đạo đức, tu Tâm dưỡng Tính để TÍCH ĐỨC cho con cháu đời sau,để luân hồi tái sinh phát Tài Lộc, hưởng Phúc Thọ…...
Tôi về gom lại lá mùa thu Nhặt lấy bâng khuâng với thẫn thờ Mây buồn xơ xác theo về gió Và ánh trăng buồn của ngày xưa Tôi về tìm lại những chiều mưa...
Tin thầy vừa qua đời sáng nay, loan đi trong chúng tôi từ hơn 10 giờ sáng nay (21/5), một sáng Chủ Nhật đầu hè 2023. Tôi lặng đi một lúc lâu, bởi đêm qua, thực ra là rạng sáng hôm nay, tôi vừa xem đi xem lại vài lần video quay cảnh thầy trò chuyện với chúng tôi tại nhà riêng của thầy mới đây thôi....
Ít nhất là trên 2500 năm, khi Thích Ca Mâu Ni hạ thế độ nhân, loài người đã một thời tỉnh Mê biết rằng có những sinh mệnh cao tầng đang bảo hộ họ. Thậm chí, đức Phật Thích Ca còn hé lộ cho chúng ta biết rằng Ngài khác chúng ta có một chữ Mê và Tỉnh mà thôi....
Chiều đông! Vài chiếc lá đa rớt nhẹ trong gió chiều hiu hắt! Một cánh buồm nâu nhẹ lướt trên sông! Chiều Đông miền Bắc bầu trời u ám! Một người lữ khách đi dọc triền đê!...
Nhớ về em, mùa hoa cải Nhuộm vàng cả một triền đê Sao đang gần nhau đến thế Giờ đây sao mãi xa xôi Một chiều gặp nhau bối rối Lặng mình nghe gió heo may...
Hội làng nhằm tiết Thanh minh gò xa heo hút lạnh mình Mẹ thôi Dọn vài khóm cỏ vãi rơi sao lâu mấy chục năm trời chưa xong Thanh minh lúa rét ôm đòng...
Nắng tháng Tư, dát vàng như mật, nắng hanh hao pha chút đỏng đảnh của cô nàng đầu hạ, yêu nồng nàn, khát bỏng, ngây thơ, nhưng cũng đầy bao dung, thánh thiện. Sấm bất ngờ trong sương sớm, mưa rắc bụi trên cành cây kẽ lá....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!