- Sáng tác mới
Những người yêu thơ, nhiều người biết đến thi nhân dị nhân Văn Thùy. Quê ông ở Hưng Yên nhưng vì say thơ, ông trôi dạt bất cứ phương nào, miễn là được dãi bày niềm đam mê của mình...
Biết Đông từ cõi xa xưa Heo may cô quạnh lệ mưa hoen tròng Nỗi buồn như thể con sông Cứ trôi thui thủi xuôi dòng thời gian....
Tôi ước cùng em hẹn ngày về Tìm ký ức xưa nơi đất quê Khi ấy ngây thơ mình chung lớp Hãy còn bé lắm chẳng mộng mơ....
Một ngày tòa mệt mỏi đêm làm một giấc say Mơ một cơn mơ đẹp Tự nhiên mình biết bay Cứ giang đôi cánh rộng bay qua phố qua làng Đất nước thanh bình thế...
Đồng hương gặp ở nơi này. Mà nghe chua xót... đắng cay bội phần. Chào nhau...trong nỗi âm thầm... Nén nhang nối giữa hai phần âm dương... Khấn người...người cứ lặng im....
Chim vẫn hát ca như mọi ngày, Xanh vẫn chồi lên vòi vọi xanh màu ngọc, Dòng người cứ xô nhau, Phố phường tấp nập, Ai quạt lửa sau gáy ta, Bỏng hơi thở con người......
Vừa tới sảnh khách sạn mình đã nhìn thấy phụ đề chữ Ấn Độ. Mình linh cảm đây là khách sản của người Ấn. Quả là không sai. Khi mở cửa vào phòng mùi hương liệu hang hắc cay nồng ùa ra ngột ngạt. Đó là mùi Ấn. Với mình nó vừa thân thuộc vừa ghê ghê....
Mảnh Trăng dùng dằng nhớ sóng Bình minh hò hẹn con thuyền Đã biết bao lần cập bến Mang theo khát vọng bình yên Hoa trái từ chốn điền viên Theo người đi thơm sóng nước Thảnh thơi lá xuồng xuôi ngược...
Thơ sinh từ chốn "bực mình" Mà sao thơ biếc xanh tình thơ ơi! "Thầy đồ" quả thực ăn chơi Trẻ trung dạy toán giờ thời "sinh" thơ Để người đọc bỗng mộng mơ Hồn trong thanh khiết làm thơ mỗi ngày?...
Trong chuyến đi thăm miền Tây, nhóm “Búp trên cành du ca” chúng tôi đã được ghé thăm cù lao Cồn Sơn thuộc quận Bình Thủy, thành phố Cần Thơ – vùng đất “gạo trắng nước trong”… Tôi ở miền Tây đã nhiều năm, nhưng lần đầu tiên mới được tới nơi này, lại đi cùng hội chị em...
Một lần nghe kể về vướng mắc của người bạn, tôi đã tìm cách an ủi rằng: sống với nhau mà không có niềm tin yêu thì khổ lắm. Để động viên bạn, tôi đọc một đoạn thơ trong bài “Ngày về không xa” mà tôi viết sau khi nói chuyện với tình yêu của mình...
Tình hình ở Phước Long có nhiều chuyển biến lớn. Ở vùng tranh chấp, quân địch thường càn quét lấn chiếm. Những nơi chúng càn qua, buôn sóc xác xơ. Những vườn điều đang sai bông bị đốt trụi, những ngôi nhà dài là nơi tụ họp của cả buôn cả sóc, nơi đặt những cồng chiêng, những ché, xà Nung quý giá......
Dễ chừng tôi đã đọc "Sở kiến hành" của Nguyễn Du cả hơn chục lần rồi! Thời nhỏ, đạn bom loạn lạc, sơ tán hết đồng này núi nọ. Cơm khoai không có. Thức đêm vò võ nghe tiếng bom, tiếng pháo mà rùng mình. Nói gì đến trường, đến lớp. Ngoại tôi cầm theo được tập giấy dó, chỉ lâu lâu dạy cho vài......
Đang ngủ đâu? Tiềm năng ơi! Rừng xanh đã thành đồi trọc Suối sông trọi trơ cát sỏi Lúa ngô khoai sắn cạn dần Còn không vô tận mỏ than Mỏ sắt, mỏ apatit? Đâu rồi mỏ dầu, mỏ thiếc...
Phủ đầu nhé: tôi có 2 chỗ đổi font thành in đậm như trên nhằm phân biệt với các chữ còn lại bởi trong bản in của tập thơ, nhà thơ đã để cả tên tập và tên tác giả là chữ viết thường....
Ta về bỏ gánh tương tư Để lòng hướng vọng cõi từ an nhiên Ta về buông bỏ ưu phiền Để thân ẩn dưới cội thiền tịnh tâm Ta về rửa sạch lỗi lầm...
Em có về tìm lại dấu xưa D1 thân thương, một thời trẻ dại Một thời Me Xanh, một thời thân ái Bốn năm qua ta gửi lại nơi này! Em có nhớ về Ngày ấy, nơi đây Lớp chúng mình Bốn Mươi Sáu đứa...
Mẹ ơi...hôm nay ngày của Mẹ con trăn trở tìm về ký ức năm xưa muốn bồng bềnh cánh võng đong đưa con bé bỏng vùi sâu trong lòng Mẹ...
Mầm Phượng non mới nhú màu xanh, Hẹn ngày mai hoa đỏ trĩu cành, Gọi tiếng chim trưa hè thánh thót, Gọi cái ngủ ngày đến với bé trong nôi....
Mẹ trao con chút tình Ngọt mùi quê lúa chín Những chiều quê bịn rịn Tím hoàng hôn bên sông Mẹ gửi con nắng đông Hồng tươi trên mái bếp Khói quyện thơm cơm nếp Tinh khôi giọt sương đầu...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!