- Sáng tác mới
Vấn vít trong gió trăng Có giọt sương lấp ló trong vòm lá Mơ thấy mình tới tận những miền xa Ta lạc vào trong khu vườn ký ức Kỷ niệm nào từng lẫn với hương hoa...
Quyển sách của em Bao nhiêu là chữ Như con mắt mở Chẳng ngủ bao giờ Mỗi lần đọc to Chữ thành lời hát Cái chữ tài nhất Kể được núi sông Trên trời, dưới đất Chữ đều đọc thông...
Gió không có cánh Mà bay vù vù Tay gió đâu nhỉ Mà cành tre đu Gió biết lau khô Cả bờ tường ướt Gió biết chở nước...
Mỗi lần đọc sách Ông lại lục tìm Mắt kính đeo lên Chữ vui như hát Câu thơ xao xác Cánh lá thu vàng Trong lời ông đọc Biển về mênh mang...
Không giọt nước biển nào làm nên hạt phù sa Không phù sa nào làm nên đồng muối trắng Chẳng tự mình nhầm lẫn Là hoa hồng cứ nở cánh hồng tươi...
Tôm mang đèn điện trên đầu Thắp dòng mương lượn qua cầu sáng trong Cá con tập nhảy cầu vồng Vẽ lên mặt nước từng vòng sóng reo Ếch leo lên tận cánh bèo...
Anh vào thiếu sinh quân Năm vừa mười sáu tuổi Cái tuổi Giáp Tuất mà “Bá Sắt” - Tên Anh gọi Gương mặt nom vời vợi Cha bảo giống chữ điền Dáng Văn quan, võ cách...
"Chị sướng thật ! Em không có Quê để về". Cô em xinh tươi, tài hoa người Làng Chài của tôi nhiều lần ngậm ngùi nhắc lại câu này mỗi khi thấy tôi khoe Quê!...
Tác phẩm được lấy cảm hứng từ những lần tác giả dạo trên những miền thảo nguyên thanh bình vùng ôn đới. Hoa cúc trắng, có nơi gọi là hoa cúc dại, cúc họa mi, Ramaska, Daisies... là tiêu điểm của tác phẩm. Từ khóm cúc rực lên trong ánh nắng ban mai,......
Em ngồi hong tóc chiều nay Tóc bay như thể gió mây mịt mùng Em xoay, tóc lượn từng vòng Như mưa, như bão bay trong nắng vàng Tóc thơm hay gió mơ màng...
Tưởng đâu lạc chốn thiên đường Mây nhòa bóng núi, hương vương lối về Hồ Mây xanh tựa cõi mê Nước tuôn Thác Bạc ùa về như reo Trúc tre mươn mướt lưng đèo Người đi gió cứ mơn theo tần ngần...
Vào Thu. Những cây Bạch dương ngả bóng ven sông bắt đầu ngả sang mầu vàng rực rỡ, thanh bình. Những ai từng trải nghiệm mùa Thu ở châu Âu hay Bắc Mỹ hẳn khó quên. Tâm đối cảnh mà sinh tình, sinh sự....
Em trở về thăm lại mái trường xưa Ngày hội lớp sau bao năm xa cách Trường cũng khác và bạn bè cũng khác Nhưng cảm giác rộn ràng vẫn mãi trong tim...
Có cánh hoa dại, thiên sứ mang đến bến đời Tặng cho mẹ, từ mùa đông năm đó Từ ấy, qua ô cửa nhỏ Mẹ thấy trời xanh trong ánh mắt ngời...
Lang thang ngoài bến sông xưa Tìm về tuổi thơ xa ngái Ký ức nào bỏ quên, ký ức nào đọng lại Một thời trẻ thơ, một thời hoang dại Một thời trong veo như sương sớm đầu mùa....
Hôm nay chính lễ Vu lan Bên mẹ là con, là cháu Những đứa con chưa phải cài bông hồng lên ngực áo Tràn ngập trong niềm vui. Con vẫn thấy mắt mẹ nhìn xa xôi Vết chân chim lại hằn thêm trên gương mặt...
Tiễn em gái út qua cầu Chị về nén chặt trái đau riêng mình Giường đơn rộng đến thông thênh Mái hiên chưa lợp vô tình trời mưa....
Trời đã khuya, một người phải đi bộ qua nghĩa địa về nhà. Vừa bước vào cửa nghĩa địa ông ta thấy bóng người lố nhố, nói chuyện rì rầm. Rõ là ma! Sợ quá ông ta định quay lại nhờ nhà người bạn ngủ qua đêm chờ sáng....
Lặng nghe từng giọt thời gian Tích ta, tích tắc đêm tràn vào đêm Nỗi niềm thao thức không tên Ta chông chênh... ở một miền không tên...
Bóng cây lớn chim muông tìm đến đậu Ánh trăng qua luênh loáng triệu ánh vàng Sau bão táp người đi ngơ ngẩn ngắm Bóng cây đâu? Mô đất nhỏ lại còn...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!