- Sáng tác mới
Mười tuổi, tuy còn nhỏ Đỡ vòi vĩnh, khóc nhè Đúng, sai dần phân biệt Mầm tính cách đã khoe Tuổi của những năng khiếu Bẩm sinh dễ lộ ra Biết quan tâm đúng lúc Tài năng sẽ thăng hoa!...
Sen tàn đâu, cúc tàn đâu... Sao không vui đón khi nào mùa sang. Lo tàn hòng chặn thời gian, Nghĩ mùa đang tới tâm tràn niềm vui. Chuyện qua thì đã qua rồi,...
Ngóng chờ hai bảy tháng ba Một phiên Mèo Vạc về qua chợ tình Trai Nùng gái Giáy nợ minh Xưa không cưới được hóa thành Khau Vai...
Anh là một ly rượu Những lúc em tìm quên Nhâm nhi từng hơi thở Em quên anh để nhớ Quên ly vơi dần em Ly rượu cay dọc đêm Đắng ngang ngày xa vắng Ly rượu chắt từ nắng Ly rượu mềm môi em...
Yêu ai Đừng yêu quá Quên hết người gần xa Ghét ai Đừng ghét quá Nhớ làm sao đường về Vui Bỏng hơn nắng hạ Nụ cười ai tái tê...
Tiền có thể mua giường, nhưng không mua được giấc ngủ Tiền mua được đồng hồ, Không mua được thời gian Tiền mua được cuốn sách, Không mua được kiến thức Tiền mua được địa vị,...
Chỉ yêu thơ, không dám làm nhà thơ! Mà khổ sở, là gì so với họ? Không mài sắt nên kim, chẳng qua trường này nọ Mà gạn đục, thơi trong , chắt lọc tìm từ......
Mỗi lần thầm nhắc Khau Vai Hình như trong nỗi niềm ai cũng từng. Tiếng khèn vấp đá ngập ngừng Cuộc tình nào phủ xanh rừng, rừng ơi?...
Trong đời người, điều quan trọng không phải là tốc độ, mà là định hướng. Phương hướng mà ta đang miệt mài đi tới, nếu nơi đó không đúng là nơi ta muốn đến, thế chẳng phải đáng tiếc lắm sao....
Mọi sự, lớn thì như chiến tranh, nhỏ thì như cái mụn trên mặt, chúng phát sinh hay mất đi đều có nguyên do. Không có cái gì tự nó sinh ra, tự nó mất đi cả....
Sống riết rồi ngộ ra rằng thì là mà Nắm giữ nhiều thì bàn tay sẽ mỏi Bê xách nhiều thì cánh tay sẽ đau Đội nhiều thì cổ cũng sẽ mỏi...
Ngày xửa ngày xưa, tại một ngôi làng nọ có một gia đình bá hộ nổi tiếng giàu có nhất vùng. Người người nể phục, nhà cao cửa rộng, đồng ruộng thì mênh mông bát ngát,...
Diệu linh lưu luyến tình Xuân Giời thương công chúa giáng trần chăm hoa Áp tai lên ngực tháng Ba Gối đầu lên tiếng quả hoa giật mình!...
Hội làng mở tiết Thanh minh gò xa heo hút lạnh mình Mẹ thôi Vơ vài khóm cỏ vãi rơi sao lâu mấy chục năm trời chưa xong?...
Đón tháng Tư bằng cơn mưa đầu Hạ Xuân vẫn căng tròn ngực mười tám, đôi mươi Bằng lăng phố , mơn mởn thay sắc lá Trên cành non , lửa lựu thắp rạng ngời......
Hơi thở đầu tiên Là tiếng khóc Tiếng khóc cất lên Sự sống bắt đầu Người ta khóc Suối sông chảy dọc Và than trời Như xoáy nước Chảy ngang Những năm tháng...
Khi bạn đang tức giận Chớ có nói nặng lời! Sẽ có nhiều cơ hội Cơn nóng sẽ ngoai nguôi Nhưng không có cơ hội Lấy lời chót buông rồi...
Lâu lắm rồi phải không em? Ngày đời mình còn le lói ánh dương Chút chiều hôm chưa lẫn vào bóng tối Ta hát ca nhảy múa giữa hồn nhau Tim gõ trống xôn xao, nụ hôn hàng thế kỷ......
Bạn bè đời cho ta Đâu họ hàng thân thuộc Muốn chơi với bạn được Nên tự thay đổi mình Anh em cha mẹ sinh Nhưng đất trời sinh tính Bàn tay ngón dài ngắn Không gì bằng bao dung...
Sư Thích Nhất Hạnh nói rằng Thiền định giống như ta tưới nước vào hạt giống lành vậy. Ông so sánh Tâm ta như cánh đồng, trên cánh đồng đó có rất nhiều hạt giống khác nhau như yêu thương, thù hận, phẫn nộ, hy vọng, hăng hái, từ bi và bạo lực đang nằm lẫn với nhau....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!