- Sáng tác mới
Nắng chờ ai mà bước về bịn rịn Để chiều lơi tím rịm dáng em ngồi Vầng Bạch Vân vẩn trắng lưng trời Mây ngàn năm chùng chình cánh gió....
Hình như Nguyễn Tuân có một ý kiến khá thú vị: Muốn biết một bát phở có ngon hay không thì phải xem cách thái miếng thịt bò. Muốn biết một nhà thơ có phải thứ thiệt hay không thì phải nếm mùi Lục Bát....
Hình như cái tên con người nhiều lúc đã mặc định cho họ một thế giới, một tính cách khó nhầm lẫn. Mình cứ tủm tỉm hoài với cái tên ấy: Trần Huyền Tâm. Phải chăng Tâm có dây mơ rễ má gì với quan Tư Đồ cùng họ nhà mình là Trần Nguyên Đán?...
Ươm đọt nắng vào lòng tay Em đi tìm mùa lá chín Ngược dòng thời gian, đằm trong hoài niệm Ai biết mùa thu em nơi đâu? Em đi qua những cánh rừng mắt gió thâm nâu Những góc phố ơ thờ, những con đường câm nín...
Nắng chờ ai mà bước về bịn rịn Để chiều lơi tím rịm dáng em ngồi Vầng Bạch Vân vẩn trắng lưng trời Mây ngàn năm chùng chình cánh gió....
Ngày vội đi đâu Để nắng chiều thôi chờ nhau trước ngõ Hàng cây ém mình trước gió Thảm lá vàng lỗi hẹn khách thơ....
Vẫn là buổi chiều xuân chợt nắng, chợt mưa. Và lòng người cứ ngập tràn niềm thương nỗi nhớ vỗ về nơi cõi thế. Một cảm giác rất lạ, không giống những chiều tháng 3 của những ngày xưa tháng cũ. Bỗng dưng thấy thèm được ngắm nhìn những vạt nắng vàng mơ lung linh lung linh nơi mắt hồ sóng biếc....
Hình như Nguyễn Tuân có một ý kiến khá thú vị: Muốn biết một bát phở có ngon hay không thì phải xem cách thái miếng thịt bò. Muốn biết một nhà thơ có phải thứ thiệt hay không thì phải nếm mùi Lục Bát....
Huyền Tâm hát những diệu khúc tháng năm. Nhưng hình như không phải của thời hiện tại. Dù nói với cơn mưa Hà Nội đang rì rào, dù nói về hoa sen trước mắt trong ánh hồng buổi sáng, thì thơ của cô cứ trong veo, theo suốt, dẫn ta về cái ngày xửa ngày xưa, như cổ tích. Xa xăm hơn là những cánh hạc Tiên......
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!