- Sáng tác mới
Hai hạt cây nằm cạnh nhau trên mảnh đất màu mỡ kia. Hạt đầu tiên luôn ước ao: ”Tôi muốn lớn lên! Tôi muốn đâm rễ sâu vào lòng đất. Tôi mơ thấy mình đang nở hoa báo hiệu mùa xuân. Tôi muốn cảm thấy tia nắng ấm áp của mặt trời và các giọt sương trên cánh hoa!”....
Chiều nay se se lạnh, gió heo may mênh mang trong cái nắng hanh hao cuối mùa thu, Ngồi trong quán cà phê quen thuộc lặng nhìn dòng xe cộ giăng giăng như mắc cửi ngoài kia, từng dòng người hối hả ngược xuôi tất bật chạy theo những mục đích, ý nghĩ của riêng mình....
Thôi, người hãy hạnh phúc đi Ta chẳng thể níu người về nữa đâu Tình yêu, sóng cả sông sâu Ta nâng niu những nỗi đau thật lòng....
Chúng mình không thuộc về nhau Quả cau không thắm lá trầu chẳng xanh Ông Tơ bà Nguyệt vô tình Chiêm bao là giấc dỗ dành người ơi!...
Chí làm trai dặm nghìn da ngựa, Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao. Giã nhà đeo bức chiến bào, Thét roi cầu Vị, ào ào gió thu....
Bao năm xa quê nhà Cây gạo già vẫn đợi Ta về nhặt hoa rơi Nghe xôn xao trong gió Khúc giao mùa bâng khuâng Tuổi thơ hoa gạo đỏ Cháy trong chiều mờ sương...
Một lần, “cơn gió ham chơi” là tôi vô tình lạc vào vườn ký ức, bất ngờ bị nỗi nhớ gọi tên. Thế là lại có cớ để nói về cái nhớ, cái quên của bản thân mình. Và đây là một nỗi nhớ có tên. Nỗi nhớ có tên là một bài thơ tình đầu tiên tôi viết năm tôi 18 tuổi....
Ngỡ như Bùi Thanh Huyền sinh ra để làm thơ, đề hồn nhiên yêu, hồn nhiên sống, hồn nhiên cảm nhận hết thảy những nâng niu, yêu chiều của cuộc sống và người thân. Vừa tốt nghiệp phổ thông, đất nước Liên Xô hiền hòa, tươi đẹp đã dang tay đón đợi,...
Người ta thường nói: “phía trên chữ Nhẫn (忍) có một lưỡi dao (刀)”, cũng không phải như cách hiểu thông thường là trong tâm cắm một lưỡi dao mà cũng không làm gì, mà là mà dùng cái tâm ở dưới lưỡi dao để hóa giải mâu thuẫn, tức “nhẫn hóa”, xử sự lâm nguy mà không sợ, quyết đoán nắm bắt thời cơ,...
Em có nghe mùa Xuân về ngang ngõ Trên những cánh đồng, trên những vạt cỏ non Em có nghe lời đất nước bình yên Trên khắp nẻo đường dọc chiều dài đất nước...
Một dị bản vốn gốc từ thần tích kể rằng: Trương Ba là nho sĩ người đời nhà Lý, ở làng Liên Hạ (Hải-Dương). Trương Ba ở đây không đánh cờ với Kỵ Như mà thường đánh với Trang Ứng Long vốn là bạn cờ....
Cuối năm trà uống một mình Đọc ca dao cổ nhớ mình năm xưa Chuyện đời chuyện nắng, chuyện mưa Chuyện cô hàng xóm thủa chưa lấy chồng Chuyện cây cải rổ lên ngồng...
Ngẫm đi ngẫm lại, thấy cha ông ngày xưa nói thật đúng rằng, về tâm tính, con người dường như trẻ nít lại. Hình như qua bao bể dâu tang điền, chuyến tàu Sinh, Lão, Bệnh, Tử đang chậm dần đều để cho hành khách có thời gian suy ngẫm mà bước xuống sân ga vĩnh cửu của vòng quay ba vạn sáu ngàn ngày ngắn......
Trong cuộc sống, những gì chân thật thường không màu mè và đó là những lời bạn có thể tin tưởng được, cho dù đôi lúc bạn có thể cảm thấy mất lòng. Nếu như bạn lúc nào cũng muốn nghe những lời hoa mỹ, ngọt ngào, những lời khen nịnh, rồi sẽ đến lúc bạn nhận ra rằng những lời này sẽ...
Nam Định mắt xanh màu ngọc bích Vị Xuyên lóng lánh ánh mắt cười Phù Long môi son phơn phớt đỏ Sông Đào thu xuống sắc bớt hồng...
Mùa bần thần nhìn tuế nguyệt phôi pha Chiều ngắn tũn giữa lòng phố cũ Biển âm thầm thức cơn ngái ngủ Sóng co mình, cái lạnh tấp gần thêm....
Ơ ơ ơ....hú hú hú uuuuu.... Nhà mới cất xong quay về Cư Jút Rượu Đắk Nông treo dài trên sào ngang Thịt trâu, thịt bò bày đầy trên lá Ơ hồn ơi! Mau về ăn cùng ta!...
Hôm nay trở về nhà Em ôm anh thật chặt ...Vì em vừa được gặp Một thần tượng ngoài kia Hôm nay trở về nhà Em hôn anh thật sâu ...Vì đã thật là lâu Em đi tìm không gặp(?)...
Nhân duyên, thay vì khư khư giữ, ta nên biết sẻ chia; thay vì mải vén vun, hãy biết vừa biết đủ. Nhân duyên, thay vì chỉ biết chờ đợi, hãy chủ động đi tìm; thay vì chỉ biết hoài nghi, hãy có tâm luôn luôn tin tưởng....
Đã có lần nào Bạn xin chữ Nhẫn chưa? Chắc hẳn, khi xin là Bạn đã có sẵn tâm cầu nhẫn nhịn vì cho rằng mình chưa đủ nhẫn rồi....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!