- Sáng tác mới
Thực ra, qua quá trình biến đổi ngôn ngữ, chữ Niên đã biến âm thành tiếng "Năm" trong các từ Năm Mới, Trăm Năm, Năm Tàn Tháng Tận... của người Việt Nam mình....
Đất Việt ơi xuân chắc về vui lắm Hoa thắm bên người Chim hót với mưa bay Trẻ chạy loăng quăng Áo tươi màu nắng mới Già tủm tỉm cười, Khấp khởi ngóng tin con...
Giữa ảo mờ sương trắng Chầm chậm vòng xe lăn Một chút mơ màng nắng Ấm đôi tay ngại ngần. Hoa nở vừa nửa bận Chút hương kịp run lên Gió mang người xưa đến Ngất ngây say cả trời....
Một đời sông bị bỏ hoang Không có tiếng cười trẻ nhỏ Một đời ta bị bỏ hoang Duyên thắm mà sao nhạt nợ Niềm vui tuổi thơ như sóng Trẻ con té lấm mặt sông Tình xuân như xây bằng bụi...
Những chấm rét theo mưa phùn rắc nhẹ Đông phương Nam không giả bộ nữa rồi Đêm lục sục cùng chăn đơn quá mỏng Vội ra sân le lói với mưa rơi. Những chấm lạnh theo gió lùa hun hút...
Thuở ấy trăng thu gác mái đình Chúng mình một lũ tuổi học sinh Ông sao tự chế bôi xanh đỏ Đốt hạt bưởi khô sáng sân đình Cỗ có gì đâu mấy quả ổi xanh Dăm múi bưởi với vài quả khế...
Gió Đông len lén thổi rồi Nắng hiu hắt nắng, mưa vời vợi mưa Mặt trời ngủ nướng sang trưa Thu rơi cánh lá giao mùa lặng câm...
Sao người nỡ lỗi hẹn Với mùa hoa dã quỳ? Người đến? Sao không đến Tìm đâu dấu chim di? Chiều Thu vàng xa ngải Màu dã quỳ tinh khôi...
Thật tuyệt vời Mùa Thu Nước Nga Sắc vàng óng ả trải bao la Tôi đi từng bước đường Thu ấy Trong lòng rộn rã bản tình ca Tôi biết Nước Nga qua những vần thơ...
Một mình tôi với mùa thu Với trang giáo án tôi vừa soạn xong Bao lần tôi đã dặn lòng Đừng yêu ai để khỏi mong khỏi chờ Một mình tôi với mùa thu Thân thương trang vở học trò của tôi...
thăm thẳm trong sương cánh đồng kiều mạch đá sắc nhọn miên man bông hoa dịu dàng tinh khiết một mình một mùi hương một nhan sắc một cao nguyên đá một cổng trời Quản Bạ heo hút chênh vênh...
Một lần nghe kể về vướng mắc của người bạn, tôi đã tìm cách an ủi rằng: sống với nhau mà không có niềm tin yêu thì khổ lắm. Để động viên bạn, tôi đọc một đoạn thơ trong bài “Ngày về không xa” mà tôi viết sau khi nói chuyện với tình yêu của mình...
Dễ chừng tôi đã đọc "Sở kiến hành" của Nguyễn Du cả hơn chục lần rồi! Thời nhỏ, đạn bom loạn lạc, sơ tán hết đồng này núi nọ. Cơm khoai không có. Thức đêm vò võ nghe tiếng bom, tiếng pháo mà rùng mình. Nói gì đến trường, đến lớp. Ngoại tôi cầm theo được tập giấy dó, chỉ lâu lâu dạy cho vài......
Nhớ thời lên chín lên mười. Tuổi thơ thung thăng theo những con đường nhỏ trong xóm rợp bóng tre mà đi. Những mái nhà tranh nho nhỏ nấp bóng dưới um tùm lá. Ai cũng có mảnh vườn ao cá. Làng quê xanh um mướt mắt trong hồn khi nhớ những ngày đuổi theo bươm bướm;...
Kể từ hôm vướng vào vụ trả nợ nghiệp với mấy bạn hàng xóm, mình không còn biết đến khái niệm thảnh thơi là gì. Đang yên đang lành, tự dưng nhìn đâu cũng thấy việc....
mưa đầu mùa xẻ đôi chiều bất chợt giọt nắng vàng óng ánh sắc thủy tinh như hạt châu trôi theo gió vô tình mơn trớn nhẹ gội đầu cho đỉnh thác... ríu rít đùa vui lũ chim rừng xào xạc...
Tập thơ này là những tác phẩm đầu tiên của đợt sóng cách tân thơ thứ nhất sau thời kỳ đổi mới; hẳn là các bài phê bình, các công trình nghiên cứu về nó không ít. Tôi viết bài này cũng chỉ đơn giản góp thêm góc nhìn của một độc giả, nhấn nhá những biểu hiện cách tân qua lần lượt từng tác phẩm cụ thể....
Nếu không tình cờ đọc được bài Mã thơ Bùi Việt Phương của PGS.TS Phùng Gia Thế trên Facebook, chắc tôi còn tiếp tục chịu thiệt thòi dài dài bởi không hiểu vì sao những bài thơ hay như thế mà không chịu đến với một người yêu thơ, “thuộc thơ bạn hơn cả thơ mình” như tôi....
Đất phương Nam không có chút tái tê Của ngọn gió Đông kéo lê thê cái rét Nhớ thế áng mây chiều trời Bắc Một nếp sóng La giang dờn dợn bước ta về ......
Chẳng thơ mộng chút nào từ cái tên, hoa mào gà vẫn đi vào tâm hồn bao đứa học trò nông thôn giống như tôi. Nó gắn với bao kỉ niệm của một thời. Cái thời nghèo đói triền miên bên cha mẹ và mỗi ngày đến lớp cùng thầy cô....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!