- Sáng tác mới
Gặp lại mình trong màu nắng non tơ Nắng Tháng Tư dát vàng vào chân sóng Nắng thanh tân ấp hoàng hôn chín mọng Chờ đêm huyền thắp mới mỗi bình minh....
Anh hứa về khi còn rét Nàng Bân Hoa xoan tím còn vương đầy lối nhỏ Chút hanh heo còn vấn vương trong gió Nắm tay em trong nắng cuối mùa xuân. Bông loa kèn báo hiệu tháng tư sang...
Con gì chân cũng làm tay Bươn chải cả ngày nuôi vợ nuôi con Đêm trường ai nấy ngủ ngon Ó o báo sáng cho mòn sức trai....
Người tìm chốn lạ Đông Đoài Ta đang du ngoạn cửa ngoài Tử Sinh Người vui đón biển bình minh Hoàng Hôn thời Mạt, ta nhìn mà đau Chữ Tình vờ vịt trong nhau Bức tranh vân cẩu, kiếp sau đâu còn...
Nói tới Lộc là nghĩ ngay tới những món vật chất có thể định lượng được chứ không mơ hồ định tính như chữ Đức, chữ Nghiệp… Lộc thường tìm đến nhà có quyền lực. Không làm ông này, bà nọ thì chỉ có hưởng Lộc từ con cháu, học trò chứ không dưng mà có của......
hế nhân muôn vạn kiếp người ở đời chữ hiếu mấy nơi vuông tròn. Ngẫm suy phong tục thấy buồn ngày tử thì trọng xem thường ngày sinh. Phận làm cha mẹ gian truân...
Cỏ non xanh sắc thanh minh Bao nhiêu kiếp trước của mình dưới kia? Tổ tiên chài lưới, tát đìa Ông cha dời núi cũng về nơi đây? Bỏ buông đồng dở luống cày Quên đi năm tháng những ngày đói no !...
Giở hồ sơ ra đọc Đầu óc cứ rối tinh Thôi rồi đành gấp lại Để lặng yên với mình Thử lướt vài trang web Rặt những chuyện tầm phào Quay về thơ với phú Lại thấy lòng chênh chao...
Mẹ tôi con một bà Ba sống như cái ở trong nhà phú ông Ba tháng khi Mẹ lọt lòng dẫu chưa đủ cánh đủ lông… Ngoại đành dứt tình máu mủ vừa sinh nuốt dòng nước mắt Bà đành bước qua...
Em đã chắt ra từ gan ruột để nói lên lời nói cuối cùng Bằng ngôn ngữ nhói một niềm đau buốt Khắc khoải đợi chờ lòng nhân ái bao dung...
Em đã chắt ra từ gan ruột Để nói lên lời nói cuối cùng Bằng ngôn ngữ nhói một niềm đau buốt Khắc khoải đợi chờ lòng nhân ái bao dung...
Có một bông cúc vàng Cùng mùa thu ở lại Có một thời diệu vợi Còn vương trong ánh nhìn Và nhịp đập con tim Sau lần cầm tay ấy Mùa lại mùa sương khói...
Miền đất nơi có Người tôi yêu Tôi đã đến sau bao lần mong đợi Hoa nở ngạt ngào, trời xanh vời vợi Mây trắng ngần trên những vạt hoa lau....
Thế nhân muôn vạn kiếp người Ở đời chữ hiếu mấy nơi vuông tròn. Ngẫm suy phong tục thấy buồn Ngày tử thì trọng coi thường ngày sinh. Phận làm cha mẹ gian truân Cứ như món nợ đồng lần trời ban....
Có ai lên núi câu không Rủ ta sắm khố, sắm cồng, sắm chiêng Sắm chỗ ngồi, chỗ ngả nghiêng Sắm khe, sắm suối, sắm riêng một người Một người câu chín được mười...
Nếu có một số táo, có quả tốt có quả hỏng, thì bạn nên ăn quả tốt trước, vứt quả hỏng đi. Nếu bạn ăn quả hỏng trước, thì quả tốt cũng sẽ hỏng, bạn sẽ chẳng bao giờ ăn được quả còn tốt, cuộc sống cũng như vậy....
Tôi không thực sự quen biết Diệu Liên, có chăng chỉ vài lần thoảng qua nhau tại những sự kiện do “Nhà Búp” tổ chức. Ấy vậy mà khi đọc bản thảo tập thơ “Nỗi nhớ nghiêng” của Diệu Liên thì không hiểu sao lại...
Da diết chiều cuối năm Con ngước nhìn lên làn mây trời mỏng mảnh Ngỡ khói bếp nhà mình vừa vương trong sương lạnh Chợt quay quắt buồn, thèm khát ngược về quê…...
Miền đất nơi có Người tôi yêu Tôi đã đến sau bao lần mong đợi Hoa nở ngạt ngào, trời xanh vời vợi Mây trắng ngần trên những vạt hoa lau....
Thóc trời Nuôi sống chim trời Tình yêu Nuôi một phần đời người ta Mặt trời Nuôi sắc cỏ hoa Trời đêm Nuôi sống trăng già trăng non...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!