- Sáng tác mới
Tháng Ba đã thấy mưa rào Sấm non đã mở nước ao sắp đầy Hoa gạo đã nở đỏ cây Đã nghe "cuốc cuốc" đó đây nhắc mùa Ô kìa hình như sắp mưa...
... Rồi thời gian trôi mau Rồng phải về thượng giới Để hóa phép nhiệm mầu Làm mưa - như rồng nói. Hổ buồn thương vời vợi Tiễn rồng về trên mây Rồng hẹn vài hôm nữa Sẽ trở lại rừng cây......
… Ngày xưa có con hổ Bạn với một con rồng Chuyện nghe thật lạ lùng Nhưng ngày xưa đã thế Hãy lắng nghe tôi kể Chuyện con hổ và rồng... * ... Thuở ấy ở trong rừng Có một con hổ xám Và tít tận trời xanh Có một con rồng trắng....
Trong văn đàn Việt Nam những năm đầu thế kỉ XX đã xuất hiện một vầng sao Khuê. Dù rằng cuộc đời của ông vừa tới tuổi “tri thiên mệnh” đã ra đi; dù rằng thời gian để ông say sưa với rượu,...
Khắc khoải Anh ơi Em nhớ lắm! Em biết thừa Anh cũng đang nhớ em Em nhớ Anh cười, bàn tay ấm nắng Em biết Anh ngồi miệng chát đắng vắng em...
Nhân ngày 14.2, nói chút về cách gọi Người yêu ở một số nước. Liên quan đến người yêu, theo namuwiki của Hàn giải thích thì: 1. Tiếng Hàn/Triêu, người yêu (사랑하는 사람) gọi là 애인(愛人, ái nhân). Người yêu đúng nghĩa chứ không phải thích....
Tuổi thanh xuân – tuổi của hoài bão ước mơ và khát vọng, tuổi làm nên những kỳ tích của cuộc đời. Ba chàng trai trẻ cùng chung niềm yêu thích thơ ca cùng lên đường ra mặt trận...
Đợt dự Trại sáng tác hai tuần lễ tại thành phố biển Vũng Tàu, nhạc sĩ Trần Cao Vân, Hội viên Hội Nhạc sĩ Việt Nam, hiện sinh hoạt tại Chi hội âm nhạc, Hội Văn học – nghệ thuật tỉnh Bình Phước trăn trở rằng anh đang muốn viết một cái gì đó “thật Bình Phước” mà...
Năm đã đi từng bước qua mùa Giờ phút cuối nhẹ nhàng yên tĩnh lạ Nắng giấu mình, trời khép Xanh trở lại Để xám một màu … Nhung nhớ hay sương?...
“Bâng Quơ” nhớ một thoáng heo may, “Nhớ Biển và Em” chợt thẫn thờ trăng lẻ... “Cà Phê Sáng” những gương mặt lạ, “Chiều Matxcơva” tuyết trắng giá lòng tôi....
Anh yêu em Yêu người đàn bà dịu dàng Yêu cả người đàn ông dũng mãnh Em một nửa ngày Đựng trong một nửa đêm Em yêu anh Yêu ngọt ngào thánh thiện Yêu cả những đắng cay hiển hiện...
Một ngày tòa mệt mỏi đêm làm một giấc say Mơ một cơn mơ đẹp Tự nhiên mình biết bay Cứ giang đôi cánh rộng bay qua phố qua làng Đất nước thanh bình thế...
Ta yêu nhau Núi chòng chành muốn đổ Đất lặng câm Bỗng hổn hển thở dồn Ta yêu nhau Yêu nhau bằng đau khổ Tan vào nhau Rồi lại hóa riêng nhau...
Vợ là đất, chồng là trời Chồng không bên vợ, trời chơi vơi trời Thiếu vắng chồng, vợ hụt hơi Thuyền không bánh lái biển khơi sóng dồi...
Bỏ lại dòng sông cỏ lên xanh đồng Vơi đầy mênh mông, đầy vơi mây khói Bỏ lại gió trời cho ngày lặng gió Chỉ còn xác xơ cõi lòng hy vọng Bỏ lại em đi cô đơn trống vắng Đưa em sang sông trên con thuyền nắng...
Em đi giữa mùa thu vàng năm ấy Một mình, không vòng tay ấm sau lưng Vẫn con đường, hàng cây đứng chìm trong nước biếc Vẫn sỏi đá, khát khao lạo xạo dưới bàn chân....
Yêu nhau người này chưa nói Người kia đã uống trọn lời Trời rộng bé hơn vung nhỏ Thăng hoa đậu xuống lứa đôi Sông nào nước không ra biển Chưa rơi mặn chát lạc nhau Khi yêu lở bồi quên hỏi...
Từ thời sinh viên, tôi nhớ nhà văn Bùi Hứa Hiệp có nói làm thơ là biến thế giới của mình thành thế giới của người khác. Hàn Mặc Tử thì viết “Người thơ phong vận như thơ ấy”. Trần Hưng, thơ và người, cơ bản cũng là một ví dụ điển hình....
Khi ta khóc chỉ là mình ta khóc Trút nỗi buồn ra khỏi tâm ta Khi ta cười xua tan cực nhọc Là lúc niềm vui lan tỏa mọi nhà. Mỗi nụ cười dâng hiến một sắc hoa...
Yêu nhau người này chưa nói Người kia đã uống trọn lời Trời rộng bé hơn vung nhỏ Thăng hoa đậu xuống lứa đôi Sông nào nước không ra biển Chưa rơi mặn chát lạc nhau Khi yêu lở bồi quên hỏi Sóng nao ăn kiếp ở đời...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!