Ngồi với Mai xanh

Ngồi với Mai xanh
Cách đây 8 năm, mình có trồng một cây mai. Đó là cây mai từng bị người ta bỏ ra thùng rác ở hè phố sau mấy ngày ăn Tết thưởng Xuân. Mình chăm sóc nó thường xuyên. Một ngày quên tưới, là thấy day dứt như có lỗi với cố nhân.


Cách đây 8 năm, mình có trồng một cây mai. Đó là cây mai từng bị người ta bỏ ra thùng rác ở hè phố sau mấy ngày ăn Tết thưởng Xuân. Mình chăm sóc nó thường xuyên. Một ngày quên tưới, là thấy day dứt như có lỗi với cố nhân. Tám năm, Mai ngồi trong một cái chậu. Năm nào bạn ấy cũng nở những đóa vô thường cho mình. Bởi vậy, mình chưa bao giờ nỡ trảy lá Mai khi xuân sắp về. Cứ có những cơn mưa tầm tã đầu mùa là Mai nở. Lâu lâu một vài cánh vàng rạng rỡ. Một mùa xuân trước, khi người ta đã rước trăm hoa vào nhà, vào phố, vậy mà Mai của mình chưa nở. Mình đã trải lòng với Mai bằng mấy lời như vầy:


“Ai ai cũng trẩy Xuân rồi,

Góc sân thượng, ta được ngồi với Mai.

Mấy khi có chút Một, Hai...

Mấy khi có chút, một vài, chăm nhau?


Người lên xe ngọc, áo màu,

Náu nương nhau, hết khổ đau, một thời.

Tết đến rồi, thảnh thơi thôi,

Lá xanh cứ nở, dấu rồi vàng tươi.


Nhìn Mai là thấy Vàng cười,

Là xanh búp nõn, gọi mời Xuân sang.

Đừng buồn, Xuân ạ, Mai vàng,

Chẳng mai thì Mốt, vội vàng mà chi?


Hoa còn đó, Xuân còn thì

Trăm loài nở hết, còn gì là xuân?

Mai ơi, xin chớ băn khoăn,

Chớ phân vân, bởi nụ Xuân chưa về”.


Năm rồi, mình quyết định trẩy lá cho Mai. Búp xanh như những hạt ngọc nhiều vô kể. Nhưng đột nhiên nó héo. Mình hối hả tưới nước cho nó nhưng rồi búp cứ rụng từng đợt, lá nõn cuốn lại héo khô. Nhìn cái tổ ong tàn bên cạnh một thời đông đúc, mình thắt ruột với Mai. Rồi cuối cùng Nó chết. Mình ngơ ngác, chưa hiểu nguyên nhân vì đâu. Suốt 8 năm nay, mình chỉ cho Mai uống nước. Nhớ lại lời nhà Phật dạy: Không sát không dưỡng, thấy có lỗi với Mai, tự dưng mình muốn khóc. Định làm một bài thơ cho nó. Nhưng thật lạ, khi nó sống đơm hoa cho mình thì có thể viết được, giờ nó chết, mình cứ nghèn nghẹn, chẳng xuất được một lời. 


La Vinh