Viết cho ngày đầu năm

Viết cho ngày đầu năm
Thực tình, tháng Giêng, ngày rộng tháng dài, muốn đi đâu đó lắm. Mùa xuân gọi mời tận cửa rồi. Nhưng rồi lại bần thần hỏi, đi đâu, đi với ai lúc này. Chùa chiền, lễ hội, không còn cảm xúc ấy nữa. Ngại chen lấn, ngại lễ bái, ngại những cái mơ hồ đó rồi.

 

 

Thực tình, tháng Giêng, ngày rộng tháng dài, muốn đi đâu đó lắm. Mùa xuân gọi mời tận cửa rồi. Nhưng rồi lại bần thần hỏi, đi đâu, đi với ai lúc này. Chùa chiền, lễ hội, không còn cảm xúc ấy nữa. Ngại chen lấn, ngại lễ bái, ngại những cái mơ hồ đó rồi.

Đã có những lúc, lòng muốn về cái nơi của kí ức, của kỷ niệm, đi một mình, đi trong khẽ khàng, đi trong vu vơ, nhưng rồi cũng chững lại, rồi tự nhủ lòng, thôi. Vùng ký ức, cỏ đã xanh rì, cây đã cổ thụ, nước đã trong vắt, lại khuấy lên làm gì nữa. Vô tình chạm vào cái nỗi thăm thẳm mình đã tặng người, người đã tặng mình, lại làm cho cây lá thêm đau.

Có những lời mời gọi rất gần là một chuyến du xuân, ngập tràn hoa cỏ, ngập tràn sắc xuân, đã hăm hở rồi mà cũng đành lỡ hẹn. Cũng chẳng quá khó khăn để sắp xếp thời gian, cũng chẳng tham công tiếc việc, mà rồi vẫn dùng dằng nửa muốn, nửa không. Biết làm sao được, chính cái dùng dằng của số phận đã bao phen mang đến cái nửa khóc, nửa cười, nửa có nửa không, nửa buồn nửa vui, nửa nhanh nửa chậm, cứ chập chờn, cứ đeo đẳng mình đến giờ.

Nhiều khi không cắt nghĩa được là đang vui hay buồn, đang thực hay ảo, đang khôn hay dại, đang nhớ hay quên, đang già hay trẻ, đang phức tạp hay đơn giản, mà chịu không rành mạch được. Rồi lại tự bảo, rành mạch mà làm gì. Rành mạch, mình đã là người khác rồi .

Cũng lâu lâu, không còn hứng thú váy áo lòe xòe, không ngó nghiêng nhiều đến các cửa hàng giày dép nữa. Không hiểu đấy là gì? Chắc chắn không phải là tiết kiệm. Tuổi này có tiết kiệm cũng chẳng khá hơn được nữa.

Tháng Giêng mới bắt đầu thôi, tháng Giêng còn dai dẳng lắm. Muốn có một cái gì đó mới mẻ mà chưa biết bắt đầu cho mới mẻ từ đâu?


Phạm Hồng Oanh