Sắc màu hoa sen

Sắc màu hoa sen
Có lần mình đọc được mấy bài viết, nói rằng hoa Sen trên thiên thượng khác với hoa Sen ở dưới hạ giới. Màu sắc của nó cũng khác với hoa Sen ở dưới hạ giới. Nó lung linh mỹ diệu phi thường. Đẹp nhất là hoa Sen màu vàng, màu của thiên kim, tinh khiết, với những vầng quang sáng lòa.

Nhà Búp xin hân hạnh giới thiệu với các bạn tích truyện "Sắc màu hoa sen" qua lời dẫn là tác phẩm cùng tên của Trần Huyền Tâm và các tuyệt tác Sen của họa sĩ chuyên Sen nổi tiếng Đặng Phương Việt. Các tác phẩm này đã được in trong tập "Diệu khúc Sen" - Nhà xuất bản Hội Nhà Văn - 2019


Có lần mình đọc được mấy bài viết, nói rằng hoa Sen trên thiên thượng khác với hoa Sen ở dưới hạ giới. Màu sắc của nó cũng khác với hoa Sen ở dưới hạ giới. Nó lung linh mỹ diệu phi thường. Đẹp nhất là hoa Sen màu vàng, màu của thiên kim, tinh khiết, với những vầng quang sáng lòa. Còn ở dưới hạ giới thì chúng ta chỉ thấy Sen có màu trắng, màu hồng, màu xanh. Tra cứu trên mạng, thấy có một vài bức ảnh hiếm hoi về Sen có màu vàng, chứ chưa bao giờ mình được tận mắt ngắm nhìn sắc vàng của loài hoa thanh cao này. Đó là lý do mà đi đến đâu mình cũng cố ngó nghiêng tìm hiểu về hoa Sen, loài hoa mà mình vô cùng trân quý. Mới đây, trong một chuyến đi chơi ở Đầm Sen Bạch Thủy (thuộc khu Vườn Vua Resort and Villas) mình được nghe kể về nguồn gốc hoa Sen nơi nhân thế, loài hoa của Nhà Phật với các màu sắc tuyệt đẹp và hương thơm thanh khiết. Và câu chuyện cũng lý giải vì sao ở Đầm Bạch Thủy này, chỉ có Sen hồng là dễ trồng nhất, đẹp nhất. Câu chuyện thế này:

 

Ngày xửa ngày xưa, đã từ lâu lắm rồi, trái đất gian chưa có cả con người và cây cối chim muông sinh sống. Mặt đất trơ trụi, chỉ là một chốn hoang vắng. Ngọc Hoàng Thượng Đế thấy vậy, rất thương cảm, nên Ngài chọn một hòm đầy những hạt giống, rồi cưỡi mây đi rải xuống chốn trần gian. Từ những hạt giống đầu tiên ấy, mầm xanh mới nảy nở sinh sôi thành hàng ngàn, hàng vạn loài thực vật muôn màu muôn vẻ như bây giờ. Có cây bò là là ở mặt đất, mềm và bé như cây cỏ. Có cây đầy gai. Có cây cao lớn và vững chãi. Cỏ cây cũng đa dạng về màu sắc, là màu xanh, màu vàng, màu đỏ, màu tím, màu hồng…

Những hạt giống khi được Thượng Đế rải xuống trần gian thì đều nhanh chóng chiếm lấy một địa điểm sinh trưởng màu mỡ và phát triển. Duy chỉ có một hạt giống nằm ở đáy hòm, vì rơi xuống trần gian sau cùng nên nó cứ phải bay mãi mà vẫn chưa tìm được chỗ đặt chân. Đến một ngày kia, nó bay đến một cái đầm khá lớn và buồn hiu. Đầm này mênh mông chỉ có nước trắng (Bạch Thủy). Hạt giống đang ngơ ngác thì đầm nước trắng gọi:


- Bạn ơi, xuống đây ở với tôi cho vui. Tôi sẽ cố hết sức để giúp bạn nảy mầm sinh trưởng.


Vì cũng đã tìm kiếm khá lâu mà chưa có chỗ trú nên hạt giống đành đáp xuống mặt đầm. Ngay lập tức, nó chìm xuống đáy bùn sâu tăm tối. Nó nằm im ở đó, mệt mỏi và tự ti. Rồi dường như không ai còn nhớ gì đến hạt giống này nữa. Chỉ có Đầm nước trắng là thực hiện lời hứa của mình. Hàng ngày, cái Đầm âm thầm lặng lẽ chắt chiu nuôi dưỡng hạt giống chậm chân.

Thời gian trôi đi. Chẳng mấy chốc mùa xuân ấm áp lại về, cây cối thi nhau đâm chồi nảy lộc, kết nụ đơm hoa. Nhưng hạt giống kia vẫn nằm im lặng dưới lớp bùn không biến đổi gì.


Một buổi sớm ngày hè trong xanh, bỗng dưng mặt nước trắng của đầm Bạch Thủy rạng ngời với vô vàn đóa hoa ngũ sắc rực sáng. Những đóa hoa tọa giữa những phiến lá tròn rộng xanh thắm, tỏa hương thơm ngào ngạt. Loài hoa ấy chính là hoa sen…. Từ ngày có hoa sen nở, cuộc sống xung quanh đầm nước trắng trở nên mỹ diệu và đông vui. Nhưng một hôm, có một nàng tiên không biết từ đâu đến ngồi khóc bên đầm sen nọ. Các loại cây xúm xít cạnh nàng dò hỏi cớ sự. Thì ra, nàng tiên ấy chính là ngọc nữ hầu hạ Vương Mẫu nương nương trên trời, trong lúc ngồi dệt vải nhuộm áo cho Vương Mẫu đã bất cẩn làm đổ hết số màu thuốc, sợ Vương Mẫu trách tội nên trốn xuống trần gian.

Mọi vật lấy làm ái ngại cho tình cảnh éo le của tiên nữ nhưng không biết phải làm gì để giúp được nàng. Giữa lúc ấy, hoa sen lên tiếng:

 - Tiên nữ ơi, hãy lấy màu trên người của tôi đi này. Chắc Vương Mẫu sẽ lấy làm hài lòng mà tha lỗi cho tiên nữ.

 

Hoa sen ra sức thuyết phục nàng tiên. Lúc đầu, nàng tiên cũng không muốn làm khó hoa sen, bởi nếu lấy hết sắc màu thì sen sẽ trở nên xấu xí. Nhưng cuối cùng, nàng cũng đành nghe theo lời hoa sen. Khi tiên nữ bay về trời, hoa sen chỉ còn lại một màu xám nhờ nhờ, trông thật thảm. Nhưng sen không buồn vì biết mình vừa làm được một chuyện tốt.


Lại nói về tiên nữ, sau khi trở về thì luôn ray rứt băn khoăn. Nàng quyết định đi tìm Vương mẫu để nói hết đầu đuôi sự thật và nhờ Người giúp hoa sen có lại vẻ đẹp ngày nào. Vương Mẫu bày cho ngọc nữ một cách để trả ơn. Ngọc nữ nghe xong thì tức tốc hạ phàm tìm lại đầm nước trắng. Khi đến nơi, nàng rút chiếc kim thêu ra đâm vào đầu ngón tay cho chảy máu - rồi dùng chính những giọt máu đỏ hồng ấm áp ấy rỏ lên từng đóa hoa sen một.


Vậy là kể từ ngày ấy, hoa sen ở đầm nước trắng có màu hồng như hiện nay. Màu hoa này không còn kiêu sa rực rỡ như lúc đầu, nhưng lại rất dịu dàng, thanh tao và trong sáng.

 

Sự hiện diện của hoa sen nơi dương gian với các sắc màu như hiện nay là cánh cửa mở ra những huyền thoại. Những đóa hoa sen như đang hát lên khúc hát chào đón diết da, như đưa chúng ta vào khu vườn cổ tích. Sen là một minh chứng cho đức hy sinh cao cả. Sen là lời nhắc nhớ về tình nhân ái yêu thương. Sen là tâm hồn cao cả của những sinh mạng đã hiểu thế nào là niềm hạnh phúc ngập tràn của người biết cho đi và biết nhận về.

Người xưa nói rằng đời người là phù du. Và cõi hồng trần chỉ là cõi tạm, là miền sương khói. Khi đến là trắng tay. Khi đi cũng chẳng có gì. Đời người thì ngắn như hơi thở. Loáng chốc đã lại xuôi về. Mà cái loáng chốc ấy là không xác định. Nó tùy vào sự an bài cho mỗi một sinh mệnh. Thế mới có câu sinh tử bất kỳ. Cổ nhân cũng cho rằng, nếu như ta hiểu được mục đích của nhân sinh trong chốn phù hoa này, thì ta sẽ rõ ở đâu trong vũ trụ bao la này có sự sống vĩnh hằng và cuộc đời bất diệt. Và ta cũng sẽ rõ là, làm thế nào để sinh mệnh chúng ta được hồi thiên, được quay trở về. Về với chính mình ở nơi thiên giới.

 

Người xưa còn nói rằng, một ngày trên trời bằng một nghìn năm ở mặt đất. Nếu như những lời này là đúng thì hẳn là có sự khác biệt rất lớn về các thể sinh mệnh, không gian và thời gian ở các tầng khác nhau của vũ trụ trong nhận thức của người thời nay và người xưa. Sự khác nhau này chắc chỉ có thể gần lại rồi được xóa nhòa nếu con người thời nay có đủ năng lực để nhìn thấy rồi tiếp cận với các tầng không gian ấy. Do không đủ năng lực để thấy nên người hiện đại chúng ta coi tất cả những chuyện xưa là huyền thoại. Nên cũng có người tin và không tin. Đối với những người có niềm tin thì không cần phải nhìn tận mắt họ vẫn cứ tin. Còn đối với những người không có niềm tin thì họ không thể thấy và do vậy họ lại càng mãi mãi không tin.

Bạn có tin câu chuyện về sắc hồng hoa sen ở Đầm Bạch Thủy không? Nếu bạn không tin, thì bạn sẽ thấy câu chuyện trên đây thật là nhảm nhí. Khi đó, bạn sẽ chẳng hiểu được bằng cách nào và khi nào thì thần tích hiển hiện nơi nhân gian. Bạn cũng không hiểu được vì sao và từ đâu loài sen ngũ sắc tới đây và có màu sắc như hiện nay. Bạn cũng chẳng hiểu được hàm nghĩa chân chính của câu nói: hạnh phúc là cho đi chứ không phải nhận về. Nhưng nếu bạn tin, bạn sẽ hiểu được nguyên do vì đâu mà chúng ta lại có mặt trên cõi đời này, và khi đó bạn sẽ đắc được những gì đáng được đắc.

 

Trần Huyền Tâm