Bãi cát sông quê

Bãi cát sông quê
Đã bao lần về lại bến sông quê Kỷ niệm tuổi thơ lặng lẽ tìm về Mắt ngơ ngác tìm bãi bồi xưa ấy Thấy mênh mang một màu nước sóng xô.


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

BÃI CÁT SÔNG QUÊ

(Nguyễn Như Thạnh)



Đã bao lần về lại bến sông quê

Kỷ niệm tuổi thơ lặng lẽ tìm về

Mắt ngơ ngác tìm bãi bồi xưa ấy

Thấy mênh mang một màu nước sóng xô.


Cũng nơi này trên bãi cát năm xưa

Tuổi bé thơ chung vui bên dòng nước

Tôi cùng em mình trần dưới nắng

Xây lâu đài cát ướt bên sông.


Em ngồi tôi đắp cát kế bên

Từng giọt cát nên tháp đền cung điện

Em xinh tươi trong lâu đài tráng lệ

Nụ cười xinh, Nữ Hoàng cạnh dòng trôi.


Bỗng sóng trào lâu đài đổ, ôi thôi !

Em bắt đền bờ mi ngấn lệ

Nước dâng rồi xây sao được nữa

Tôi trốn em ào xuống nước bơi mau.


Tuổi bé thơ ngày ấy cũng qua mau

Em đã lớn không cởi trần tắm nữa

Những lúc gặp nhau em xấu hổ

Vắng em rồi, bãi trống vắng cát bay.


Phận làm trai anh phiêu dạt tháng ngày

Lời yêu thương xưa nào đã nói

Vẫn ước mong một ngày mau trở lại 

Xây lâu đài hạnh phúc bên sông quê.


Tôi đã về ở một ngày chưa xa

Nước sông trôi như bao đời vẫn chẩy

Trên dòng nước tôi thả tình trôi mãi

Nước đục ngầu như máu ứa tim đau.


Bãi cát xưa nước ngập chìm sâu

Bến quê nay thuyền ai đậu bến

Tôi ra đi với tâm hồn đắng nghẹn

Em sang ngang rồi đã kín một vòng tay.