Bao giờ trái đất này căng mọng thơm tươi?

Bao giờ trái đất này căng mọng thơm tươi?
Ai nói nhân gian không trong bể Khổ? Kiếp phù sinh ngắn ngủi, Ba vạn sáu ngàn lần, Mặt Trời rụng nở, Sóng Luân hồi ngơm ngớp lạnh tê tay...


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


BAO GIỜ TRÁI TÁO NÀY CĂNG MỌNG THƠM TƯƠI?
(La Vinh)

 

Ai nói nhân gian không trong bể Khổ?

Kiếp phù sinh ngắn ngủi,

Ba vạn sáu ngàn lần, 

Mặt Trời rụng nở,

Sóng Luân hồi ngơm ngớp lạnh tê tay...


Sáng, Trưa, Chiều,

Đông về nốt đêm nay.

Bến bờ đâu, 

Biển đêm thêm sóng dữ...


Ta đang sống,

Những tháng năm lịch sử,

Trên Cao tầng chỉ khoảnh khắc cái vẫy tay.

Hoa Phù Dung nở không trọn một ngày,

Kiếp Phù sinh định mệnh gọi bên tai...


Tiếng gõ cửa thình thình,

Thiên Đường vẫn đóng.

Muốn Giải thoát mà Nghiệp dày Đức mỏng.

Giác Giả đâu thăm thẳm mấy cao vời...


Hàng tỷ năm, 

bao vạn kiếp qua rồi, 

Trái Đất chậm quay,

Vũ Trụ mệt rã rời.

Chúng sinh xuôi tay,

ngoi ngóp sóng Luân Hồi...


Sáng Thế Chủ chuyển sinh,

Xuyên qua các tầng trời.

Ưu Đàm nở,

Tin lành bay khắp chốn muôn nơi.


Giờ phút đã đến rồi.

Thuyền Noah căng buồm,

Đủ chở hết mọi người,

Vượt trùng trùng bể Khổ, 

Rời bến Mê,

Bạch nhật phi thăng.


Ghé mọi vòm trời,

Sáng Thế Chủ mỉm cười, 

Vẫy tay chờ đợi... 


Vẫn còn một ánh nhìn dịu vợi, 

Hướng vào cõi Mê lầm.

Hàng tỷ người,

Chen nhau trong một hố bùn lầy lội.

Trét vào nhau,

Danh, Lợi úa màu,

Một chữ Tình ôm trước, giữ sau.


Trái Đất này,

Tấy sưng giọt Nghiệp,

Cặm cụi mồ côi theo sinh tử kiếp người. 

Bao giờ?

Trái táo này căng mọng, thơm tươi? 


Đông đã về, 

Tràn xuống vùng nhiệt đới,

Lõi lạnh lan tê rét phận người...