Ký ức con đường

Ký ức con đường
Đầu năm rồi, về ghé một chút thôi Quê xa lắm chỉ về trong mường tượng Về thăm lại lối đi xưa gió ngược Con đường dài heo hút dưới ánh trăng Đường vẫn dịu dàng theo ta suốt tháng năm

 

Đầu năm rồi, về ghé một chút thôi

Quê xa lắm chỉ về trong mường tượng

Về thăm lại lối đi xưa gió ngược

Con đường dài heo hút dưới ánh trăng

Đường vẫn dịu dàng theo ta suốt tháng năm

Ta vẫn gọi nó là con đường cũ

Con đường ngày xưa dậy cho ta biết chữ

Những chữ đầu tiên để thơ viết nên vần

Nhớ lại đường xưa, sao dạ cứ tần ngần

Hoa cứ nở, bên vệ đường ký ức

Nhớ một con đường đêm đầu xuân thao thức

Một con đường nào phải của riêng tôi

Một con đường bao nhung nhớ đầy vơi

Đưa chúng ta tới chân trời mơ ước

Để bây giờ bạn và tôi xuôi ngược

Khắp trái đất này, qua bao chuyến đi xa

Nhắc vậy rồi tôi chắc bạn nhận ra

Cả bạn cả tôi, đều gọi nó là con đường cũ

Một con đường không một ai không nhớ

Đường đến trường đi học tuổi ban sơ

Một con đường mộc mạc, thật nên thơ

Một con đường mãi mãi đẹp như mơ

 

Lương Duyên Thắng