Ngâu

Ngâu
Ngâu khi xưa khẽ khàng sụt sịt, ngâu ngày nay chớp giật ồ ồ, Anh Ngưu nàng Chức có ngờ, Khí hậu biến đổi nét xưa đâu còn. Người xưa dạy, ví von kỳ lạ, Cách biệt là tàn phá còn đâu,


(Ảnh: Đại Dũng)

NGÂU

(Bùi Đại Dũng)


 

Ngâu khi xưa khẽ khàng sụt sịt,

Ngâu ngày nay chớp giật ồ ồ,

Anh Ngưu nàng Chức có ngờ,

Khí hậu biến đổi nét xưa đâu còn.

 

Người xưa dạy, ví von kỳ lạ,

Cách biệt là tàn phá còn đâu,

Nối liền ngăn cách sông sâu,

Chỉ còn đàn quạ kết nhau nối liền.

 

Bầy ô thước kết liên chịu khó,

Giữa khoảng không bão gió làm cầu.

Vì tình thương có chi đâu,

Sót chàng nàng bấy lâu sầu cô đơn.

 

Nghiêm khắc tưởng tuyệt tình Vương Mẫu,

Thất Tịch dành thời dấu hàng năm,

Bao dung Ô thước điểu cầm,

Cho trời lặng gió cánh nâng đỡ chàng.

 

Nhưng người nay chẳng tin chẳng hiểu,

Hại muôn loài thú điểu trùng ngư.

Phá rừng núi chốn ngụ cư,

Xả ô nhiễm độc biển hồ sông xanh.

 

Tự nhận mình tinh anh ngạo nghễ,

Trái đạo trời trối kệ tự nhiên.

Một loài đặc biệt khùng điên,

Ra tay phá hoại nơi sinh dưỡng mình.

 

Văn hóa cũng coi khinh xáo động,

Tình cảm ư, quý trọng nhân luân?

Bạo tàn thấm đẫm ngọn ngành,

Sống sượng dối trá đã thành đương nhiên.

 

Gốc mọt ruỗng mong cành tươi tốt,

Lá xanh còn thực chất ký sinh,

Hút cho khô cả thân cành,

Xù tầm gửi hỡi mỏng manh phận mày.

 

Phán tin ngâu năm nay truyền tới,

Thương chúng sinh nguy bởi giống người.

Sấm động mưa giáng bời bời,

Hay chăng kịp tỉnh cuối thời tiền kim.