Ngõ xưa

Ngõ xưa
Ngõ xưa hun hút trưa hè Đầu ngõ xanh một bụi tre cứng đầu Bà tôi quệt bắt quết trầu Gió nam rười rượi quạt hầu tóc mây


Ngõ xưa hun hút trưa hè

Đầu ngõ xanh một bụi tre cứng đầu

Bà tôi quệt bắt quết trầu

Gió nam rười rượi quạt hầu tóc mây


Ông tôi vừa thả buổi cày

Mặt giời đi hết nửa ngày nhà nông

Mẹ tôi phơi áo nâu sồng

Bố tôi gánh gạo nặng cong cả đòn


Tôi mang mấy bắp ngô non

Luộc vừa chín tới ra đon đả mời

Em tôi rót nước chè tươi 

Đủ cả sáu bát rồi ngồi xuống chơi


Thuốc lào ông rít một hơi 

Lim dim mắt thả lên giời khói bay

Điếu cày ông lại chuyền tay

Bố tôi hút hết điếu này điếu kia


Bà tôi nhắc khéo, ơ kìa

U thằng cu có tát đìa chiều nay

Nhà mình có đủ gầu dây

Hai u con vét hai ngày thì xong


Con trâu nhai nửa mớ rơm

Hai cái sừng nhọn như ôm lấy giời 

Nghiêng đầu ghếch mắt nhìn người 

Hiền lành nở một nụ cười sún răng


Ngõ xưa ước mấy mươi năm

Tre già đã thẳng thân măng mấy đời 

Ông bà, bố mẹ trên giời 

Thương con ngõ nhỏ mồ côi với người…


Nguyễn Quốc Văn