Người mẹ

Người mẹ
Như vết chân cò trên bãi hoang mấy chục năm ròng mẹ lạc ngoài biển vắng lòng mẹ xót xa như cây cói dầm chân trong đất mặn nghe sóng xô, sóng xé quặn đau bờ Con chim còn có tổ nương nhờ con cáy, con còng còn có hang, có lỗ

 

Kính tặng  “Mẹ Việt Nam anh hùng” 

 

Như vết chân cò trên bãi hoang

mấy chục năm ròng mẹ lạc ngoài biển vắng 

lòng mẹ xót xa như cây cói dầm chân  

trong đất mặn

nghe sóng xô, sóng xé quặn đau bờ

 

Con chim còn có tổ nương nhờ

con cáy, con còng còn có hang, có lỗ

mẹ có trời cao

nhưng trời cao không 

đủ làm ấm lên bóng mẹ

mẹ có đất dầy 

nhưng đất dầy không nuôi nổi mẹ đâu

 

Mẹ sinh con giữa bao nỗi thương đau

con tép con don lạc giỏ theo về nuôi con lớn 

vai áo mẹ máu đầm đìa đêm giặc bắn

chiếc địu trên lưng 

mẹ địu con năm tháng 


từ nơi này

con đã trở thành người chiến sĩ ra đi

 

Mẹ đã già như cọng rơm vàng   

trên cánh đồng quê

ba lần tiễn con đi

ba lần không trở lại

ba nắm đất vùi trong bom dội

một cõi lòng mẹ chịu bấy đạn bom

 

Một đời thờ chồng 

côi quạnh thời son

bốn nấm mộ trong lòng vùi sâu khuất

có người mẹ với một đời là mất

chỉ cái còn nằm ở dáng quê hương

 

Danh hiệu anh hùng 

mẹ nhận trước khói hương 

trước bóng nắng Non Sông về trước mặt


trước cái Được

cái rờn xanh – Hiện thực 

nghìn dặm trăng

mây gió trải bồng bềnh .

 

Trại sáng tác Văn học Quân khu Ba, 2015

Kim Chuông