Nhớ mẹ

Nhớ mẹ
Con lui cui cùng bóng mình mỗi tối Nén đơn côi, nghẹn lòng bức bối Hình ảnh mẹ… thoảng khói sương Lãng đãng những con ờng… Bóng tre già Bên bến nước

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


 

NHỚ MẸ

(La Vinh)


Con lui cui

cùng bóng mình mỗi tối

Nén đơn côi,

nghẹn lòng bức bối

Hình ảnh mẹ…

thoảng khói sương

Lãng đãng những con đường…


Bóng tre già

Bên bến nước

Chiều về

Tổ cò con

ngong ngóng Mẹ.

Mà thương…


Sông La ơi,

Những con hến ngậm trăng xanh đâu rồi?

Sóng sánh bước chân người

Lầy lội đường trơn

Tiếng ai gọi đò, ai bán hến, đường thôn…


Nhìn ảnh Mẹ

Nhớ nhớ thời thơ dại

Gương mặt hồng

Khe khẽ dấu chân chim..

Ôm mặt người

Xoa vết sẹo thái dương

Giận mãi mẹ sao qua thời thiếu nữ

Nụ cười rạng rỡ

Xao mặt nuớc sông La

Lãng đãng xa xăm những ánh sao sa…

Cha ở chiến trường xa

Mẹ con mình côi cút

Mẹ gánh mãi cô đơn mà trở nên già


Bông tuyết trắng trẻ tươi

Mơ sa mạc già

Đường trơn nhép tối Ba Mươi

Mơ xác pháo son môi

Mình mơ mãi mẹ mình trẻ lại

Thiếu nữ kiêu sa của một thời..

Sóng sông La

Mơ sao xóa dấu cát cồn gió qua

Mong mãi một người nhanh đi thời son trẻ

Để cho ai, ai đó bớt mặn mà

Ấu thơ ơi

Mới mấy bận bắt cào cào châu chấu

Ôm vết sẹo mẹ mà hôn

Sao tất cả đã già

Tất cả đã cô đơn.


Đêm khuya thửa nào mẹ thức

Nhớ con khắp mình đau nhức

Dầu gió xanh

xừng xực

gió Đông vào


Bây chừ đêm nào con cũng thức

Cô đơn vây bủa thét gào..

Mẹ ở đâu đó trên cao

Một thời thiếu phụ

Bàn tay ấm mềm

Dắt con đi…

Sóng nước xôn xao