Trăng cô đơn

Trăng cô đơn
Trăng ơi trăng mấy tuổi rồi Sao cô đơn mãi cuộc đời vậy trăng?Trần gian bát ngát thênh thang,Chỉ mình trăng rải ánh vàng đêm đêm… Trăng buông ánh sáng dịu êm,Bình yên gió gác trăng thềm dấu yêu!


Trăng ơi trăng mấy tuổi rồi

Sao cô đơn mãi cuộc đời vậy trăng?


Trần gian bát ngát thênh thang,

Chỉ mình trăng rải ánh vàng đêm đêm… 

Trăng buông ánh sáng dịu êm,

Bình yên gió gác trăng thềm  dấu yêu!


Nhưng đời trăng mãi cô liêu,

Đơn côi sống giữa bao điều thị phi…

Mà trăng chẳng nói điều chi

Cũng không một chút thầm thì thở than


Lung linh giọt sáng trong ngần

Soi tình nhân thế vạn phần đẹp tươi…

Trăng xinh gương mặt sáng ngời,

Mà trăng phải sống cuộc đời lẻ loi.


Mình trăng với nỗi đơn côi,

Duyên tình đâu hết cả rồi hỡi trăng?

Hạ tuần run rẩy nửa vầng,

Hao gầy, côi cút khóc thầm chút thôi…




Vẫn soi ánh sáng cho đời,

Đắng cay cam chịu không lời sẻ chia!

Chìm dần cuối góc trời kia,

Ngậm ngùi trăng nguyện xa lìa chữ yêu.


Mây hồng lơ đãng, phiêu diêu…

Nhởn nhơ dạo bước chẳng dìu tình trăng,

Mây đâu có biết được rằng

Ngày mây vỡ vụn tình trăng vẫn tròn.


Dành riêng một cõi tâm hồn

Ta xin san sẻ nỗi buồn của trăng!!!


Nguyễn Ngọc Thạch