Triền miên....

Triền miên....
Ta nợ gió muôn ngàn lần hơi thở Và nợ mây quên chiều lỡ buông trôi Ta nợ mưa từng giọt tí tách rơi Không đủ thấm cho dòng đời khô hạn...


Ta nợ gió muôn ngàn lần hơi thở 

Và nợ mây quên chiều lỡ buông trôi 

Ta nợ mưa từng giọt tí tách rơi 

Không đủ thấm cho dòng đời khô hạn... 


Ta nợ ta khi đêm dài thăm thẳm 

Giọt sương nào vương ướt đẫm bờ mi 

Trăng vô tình cất bước bỏ ta đi 

Ta với vọng thầm thì trong đêm tối 


Có nụ hôn của vầng trăng rất vội 

Cứ bần thần lạc lối cuối màn đêm  

Và con tim trong nỗi nhớ triền miên 

Cứ ngơ ngẩn, ngẩn ngơ miền ảo vọng... 


Ta nợ em cả khung trời mơ mộng 

Khu vườn tình ươm mầm sống yêu thương 

Vạn cánh hoa trải thảm xuống con đường 

Dẫn hai đứa đến thiên đường mong ước!


Và nụ hôn trên vành môi quen thuộc 

Ta ngậm ngùi chưa trả được cho em 

Muốn say vùi giấc ngủ để tìm quên 

Mà sao nợ vẫn triền miên mãi mãi....? 


Ngày 26/03/2019

Nguyễn Ngọc Thạch