Vô vi

Vô vi
Trời, tiết xuân cảnh hiền hoà, Hôm nay tụ họp đủ ba bệ chầu. Ngọc Hoàng: “Gọi nó đến mau, Sao dám đến muộn buổi chầu sớm xuân. Ngươi! mai ta phái xuống trần, Mệnh thân gia trạch, ngươi xin thế nào?"


(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


VÔ VI

 

Trời, tiết xuân cảnh hiền hoà,

Hôm nay tụ họp đủ ba bệ chầu.

Ngọc Hoàng: “Gọi nó đến mau,

Sao dám đến muộn buổi chầu sớm xuân.

Ngươi! mai ta phái xuống trần,

Mệnh thân gia trạch, ngươi xin thế nào?"

"Thưa Ngài, con ngại làm sao,

Phải qua cõi ấy thế nào bình yên?"

"Trần gian vốn khác cõi thiên,

Quan trường ganh ghét, dân đen nhọc nhằn.

Mỗi kiếp một chuyến du hành,

Kiếp người tuy khổ nhưng cần kinh qua.

Vô vi, con nhớ lời ta,

Là gì cũng thế, đâu mà thiệt hơn".

Ào ào gió lốc một cơn,

Giật mình thức giấc, đâu còn cõi tiên.

Cao siêu biết lẽ tự nhiên,

Nhưng vẫn thấy khổ, túi tiền rỗng không.

 

Bùi Đại Dũng