Yếm Đào

Yếm Đào
Có lẽ trong trang phục cổ của người Việt, hiếm có trang phục nào cho Phụ nữ lại gây sự chú ý, thiện cảm, và trân trọng như Yếm Đào! Không chỉ còn là trang phục nữa, Yếm Đào đã là biểu tượng của một phong cách, một tính cách, một nét tâm tư của người Phụ nữ Việt.


(Ảnh: tranh Trí Dũng)


Mùa xuân, nói chuyện Yếm Đào. Chúc cho các Yếm Đào của tôi sắc thắm không phai, mãi mềm dải lụa, mãi chặt nút thắt. Chúc cho ngàn đời vẫn vậy, vẫn bao kẻ mơ dải Yếm Đào!


Có lẽ trong trang phục cổ của người Việt, hiếm có trang phục nào cho Phụ nữ lại gây sự chú ý, thiện cảm, và trân trọng như Yếm Đào! Không chỉ còn là trang phục nữa, Yếm Đào đã là biểu tượng của một phong cách, một tính cách, một nét tâm tư của người Phụ nữ Việt.


Một tấm vải mỏng manh, mà vừa quyến rũ, vừa ngăn cách! Cái ranh giới mỏng manh, mềm mại đó mang một quyền uy không dễ gì vượt qua- quyền uy của một phong tục, một nguyên tắc đạo đức, một lễ nghi Văn hóa.
 

 Sa vào Yếm Đào, khổ đau mà hạnh phúc!


 


Yếm Đào 1 – Mình nhớ…


Mình ơi có nhớ hôm nào

Gió thổi Yếm Đào, chẳng nỡ quay đi *

Để anh đêm đến mộng mê

Một trăm chiếc Yếm bay về đầm Sen!

Yếm Đào gập cánh làm Sen

Bao nhiêu sợi nắng hôn lên cánh hồng

Anh ghen, ghen nhức cả lòng:

Nắng gì nắng quái lặn trong Yếm Đào!

Bùi Thanh Huyền

-------

*Câu Thơ Trần Bắc Hải