Biển

Biển
Lần đầu ra biển là khi mình học cao đẳng năm hai. Suốt thời thơ bé, biển chỉ có trong những trang sách. Ấn tượng đầu tiên về biển là mùi biển. Chỉ biển mới có thứ mùi ấy: nồng nồng, mặn mặn, tanh tanh. Cách biển khoảng 2 km đã ngửi thấy mùi biển và vì thế, những lần đi biển sau đó, ngửi thấy mùi biển là đoán được biển còn bao xa.

 



Lần đầu ra biển là khi mình học cao đẳng năm hai. Suốt thời thơ bé, biển chỉ có trong những trang sách.


Ấn tượng đầu tiên về biển là mùi biển. Chỉ biển mới có thứ mùi ấy: nồng nồng, mặn mặn, tanh tanh. Cách biển khoảng 2 km đã ngửi thấy mùi biển và vì thế, những lần đi biển sau đó, ngửi thấy mùi biển là đoán được biển còn bao xa.


Mình thích mùi biển cho dù với nhiều người, đó không phải là thứ mùi dễ chịu.


Nhưng không biết từ bao giờ, ở những khu du lịch biển mình đến hàng năm đã không còn thấy mùi vị nồng đậm ấy nữa. Có hỏi nhưng đều được trả lời qua quýt nên vẫn chưa hiểu tại sao.


Đi biển nhưng lại không thích tắm biển. Có tắm cũng chỉ là theo phong trào với mọi người cho vui vì mình nhát, không dám ra xa và không biết bơi.


Nhưng mà thích ngắm biển, thích đứng trên bờ biển, đi dạo trên biển vào sáng sớm hay ban đêm để cảm nhận cái mênh mông, ào ạt trong cảm giác mình hoàn toàn tự do và bình yên, không ai làm phiền, không lo lắng vì bất cứ điều gì.


Biển vào buổi sáng sớm. Phía chân trời xa tít tắp bắt đầu có những quầng mây màu vàng sáng loang ra trên cái màu xanh nhạt pha chút xam xám vô tận. Biển mênh mông nước, cái bề mặt màu xanh đậm không bằng phẳng mà lồi lõm uốn lượn theo nhịp xô của sóng.Càng xa bờ thì độ lồi lõm càng giảm. Gần bờ, sóng ào ạt trắng xóa bờ cát. Cát mềm và ẩm dưới chân. Những lúc như thế mình thích dạo bước một mình xa bãi tắm, có khi phía cuối bãi tắm là một bãi đá với bóng dáng lom khom của những người đàn bà đi nhặt ốc, hà hay con gì đó mà mình không biết tên.Trong rổ của họ là những loài bò sát vỏ dầy và cứng nhìn rất lạ. Mình sẽ đi cùng họ xem cách họ lấy chúng ra khỏi đá, nói chuyện với họ và quay về lúc nắng đã bắt đầu chói chang. Biển khi ấy xanh ngắt và cát bắt đầu óng ánh dưới nắng.


Ra biển, thích và vui nhất là lúc đứng bên ghềnh đá để sóng xô đập ầm ầm, rồi táp thẳng vào đá và vào mình sự mạnh mẽ của nó. Những ngọn sóng tung bọt cao ngang mặt người, có vài giây hoảng loạn lúc sóng sắp tấp thẳng vào mặt sau đó là ướt, là thở và cười…


Mình cũng thích vào làng chài, một phần là để mua mắm tép, mắm tôm, nước mắm; phần là vì thích nhìn tận mắt những chum vại la liệt ướp cá, ngửi cái mùi thơm thơm.mặn mặn nồng nàn từ những chum mắm cất để từ đó chảy ra thứ nước mắm màu mật ong trong vắt, muốn thấy xóm chài với những ngôi nhà nhỏ, có khi là xơ xác tiêu điều dưới nắng và không thể nào bắt gặp được những vườn cây xum xuê tươi tốt. Giữa khung cảnh xóm chài và khung cảnh ở khu du lịch trên bờ biển là một sự đối lập gần như hoàn toàn. Lần nào vào đó cũng thấy lồng ngực như có gì đè nặng và lại tự hỏi tại sao hải sản đắt vậy mà dân biển nhiều người vẫn nghèo quá.

Biển đêm. Đen thẫm và vẫn không thôi ì oạp vỗ bờ. Đâu đó trên mặt biển là ánh đèn của những thuyền câu mực. Gió biển lồng lộng thổi bay mái tóc và sóng biển xô ướt đôi chân của những cô gái.mặc váy tha thướt .Thỉnh thoảng vẫn thấy có những bạn lao mình xuống dòng nước mênh mông ,đen thăm thẳm. Bên trong bờ biển, dọc những phố xá, những con đường là nhộn nhịp, đông vui và rực rỡ ánh đèn.Thỉnh thoảng lại gặp những em bé, những cụ già bưng cái gì đó trên tay đi bán dạo. Lúc ấy lại thầm ước mình có thật nhiều tiền, sẽ mua tất tần tật cho họ.


Buổi sáng cuối cùng ở biển bao giờ cũng hối hả cho việc mua sắm, chuyển đồ, trả phòng...lên xe, ngoái nhìn lần nữa về phía biển trong một thoáng tiếc nuối, một chút nhớ nhung, một chút man mác …


Bùi Yến