Kêu cho lắm vào

Kêu cho lắm vào
Sáng sớm mình còn đang nằm lơ mơ trên giường đã thấy giọng người thiếu phụ văng vẳng ngoài hành lang: Kêu cho lắm vào. Cùng với giọng có phần chì chiết là tiếng dép khua lẹt xẹt mặt sàn. Khu an dưỡng như một tiểu bán đảo nằm sát mép biển.

(Ảnh: ST)


KÊU CHO LẮM VÀO

(Nguyễn Linh Khiếu)

 

Sáng sớm mình còn đang nằm lơ mơ trên giường đã thấy giọng người thiếu phụ văng vẳng ngoài hành lang: Kêu cho lắm vào. Cùng với giọng có phần chì chiết là tiếng dép khua lẹt xẹt mặt sàn.

 

Khu an dưỡng như một tiểu bán đảo nằm sát mép biển. Ba mặt là biển mặt còn lại là một ngọn núi đá thấp bạt ngàn rừng thông già.

 

Rừng thông là tổ ve sầu. Đầu hạ chúng kêu gào thảm thiết suốt ngày đêm. Tiếng ve đinh tai nhức óc. Phòng khách nào cũng đóng cửa kín mít bật điều hòa để chống tiếng ồn của ve. Ai cũng tiếc không khí biển và giận lũ ve.

 

Khi mở cửa mình thấy khu hành lang vắng ngắt không một bóng người. Lạo xạo dưới chân là một đống xác ve. Có mấy chục con ve nằm ngửa ở đó. Chắc người thiếu phụ vun vào bên cửa phòng mình đây.

 

Mình cúi xuống và nhận ra mọi con ve đều còn sống. Nhưng chúng đã kiệt sức. Đêm qua chúng bay vào đây là vì bắt theo ánh sáng đèn bảo vệ và đập đầu vào tường nằm vật ở đây không đủ sức cất cánh nữa.

 

Suốt cả tuần ở khu an dưỡng tiếng ve ngày đêm sục sôi nơi rừng thông. Sáng nào ra hành lang cũng thấy xác ve vương vãi khắp nơi. Lại chợt văng vẳng đâu đó tiếng chì chiết của người thiếu phụ: Kêu cho lắm vào.

 

Đồ Sơn, 2.6.2022