Nhẫn nhịn

Nhẫn nhịn
Chắc ai cũng biết câu chuyện ồn ào này. Nữ diễn viên Miruna Magar của Nepal đã tát và sỉ nhục một nhà sư vì cho rằng nhà sư cố tình đụng chạm cơ thể cô. Nhà sư không thanh minh, chỉ cúi đầu xin lỗi.

(Ảnh: Lê Thu)

 

NHẪN NHỊN

(Dương Chính Chức)


Chắc ai cũng biết câu chuyện ồn ào này. Nữ diễn viên Miruna Magar của Nepal đã tát và sỉ nhục một nhà sư vì cho rằng nhà sư cố tình đụng chạm cơ thể cô. Nhà sư không thanh minh, chỉ cúi đầu xin lỗi. Thật may về sau nhà sư được minh oan. Dân tình cáu, tẩy chay nữ diễn viên. Dư luận, bao gồm cả Việt Nam ca ngợi sự nhẫn nhục của nhà sư này và nhấn mạnh về nhân quả đối với nữ diễn viên. Tóm gọn câu chuyện là thế. 


Nhưng tôi muốn hỏi các bạn rằng nếu bản thân các bạn rơi vào tình cảnh của nhà sư đó, hoặc bị vu oan việc gì đó, các bạn sẽ xử lý thế nào? Liệu có giống như nhà sư là cứ chỉ xin lỗi và không thanh minh không? 


Khi bị oan, ta có 2 cách xử lý và cách nào cũng có ưu khuyết của nó. 


Một là im lặng với suy nghĩ "thanh minh cũng vô ích", hoặc với niềm tin "nhẫn nhịn và nhân quả", "ở hiền gặp lành", "cây ngay không sợ chết đứng". 


Hai là thanh minh với 5 ăn 5 thua, may thì rõ ràng minh bạch, rủi thì bị chửi thêm. 


Là tôi, tôi sẽ chọn cách 2. Phải bảo về bản thân ở mức tối đa có thể, thậm chí, kể cả chỉ cần nói MỘT câu nhưng to, chắc nịch, đầy tự tin rằng: Tùy các vị nghĩ, nhưng tôi không làm cái trò hạ đẳng đó. Phải để thiên hạ biết quan điểm của mình. 


Là người thường, bị oan mà không thanh minh một câu, lại chỉ xin lỗi thì chỉ đẩy bản thân vào thế bế tắc hơn, và tệ hơn là sẽ khiến sự việc không được làm sáng tỏ. Vả lại, đến bản thân mình còn không muốn bảo vệ mình thì sẽ chẳng có ai bảo vệ mình cả. Còn đợi được giải vạ thì má cũng sưng tấy rồi. 


Nhà sư đó thực sự đã rất may mắn minh oan khi hành vi sàm sỡ đó đã được ai đó quay lại. Nếu không, đến giờ, nhà sư chắc vẫn bị chửi hết sức rộng rãi trên mọi phương tiện thông tin đại chúng, bị nhiều người, kể cả các vị đang ca ngợi sự nhẫn nhịn của nhà sư đó chửi không thương tiếc. Đâu phải ai cũng có cơ may như nhà sư kia đâu. 


Nhẫn nhịn là nhịn, không gây hại cho ai, không làm sự việc rối lên, không tạo khẩu nghiệp, thân nghiệp, ý nghiệp. Đấy là nhẫn nhịn. Thanh minh một cách đàng hoàng, từ tốn cho bản thân là sự phòng vệ cần thiết và nó không hề phá vỡ hạnh nhẫn nhịn ấy. 


Khuyên nhẫn nhịn là tốt, nhưng nên hiểu bản chất Nhẫn để khuyên cho đúng.