Nhớ Bà

Nhớ Bà
Giữa những năm 80, ở quê còn chưa có điện. Đêm hè thường oi bức, mồ hôi đầm đìa, rất khó ngủ. Khi ấy, mọi người thường vác chiếu ra đê nằm hóng tí gió. Mình cũng thế.



 

NHỚ BÀ

(Dương Chính Chức)


Giữa những năm 80, ở quê còn chưa có điện. Đêm hè thường oi bức, mồ hôi đầm đìa, rất khó ngủ. Khi ấy, mọi người thường vác chiếu ra đê nằm hóng tí gió. Mình cũng thế. Thi thoảng vác chiếu ra đê nằm, mặc thi thoảng rắn bò qua bụng. Ra cho vui thôi, chứ nằm ở nhà vẫn ngủ tốt vì vẫn mát. Những làn gió mát từ cái quạt mo cau của Bà nội. Bà không ngủ, Bà ngồi, phe phẩy, xoa lưng, xoa đầu cho mình cả đêm.


Thời mới 13, 15 tuổi, ở quê ăn ngon còn khó, lấy đâu tiền mua truyện, nhưng mình vẫn được nghe Truyện Kiều, Phạm Công - Cúc Hoa, Lưu Bình - Dương Lễ, cụ thể đến từng câu thơ từ Bà, một người không biết chữ, chỉ biết nguệch ngoạc cái tên làm chữ ký.


Rồi thi thoảng lại được nghe lại câu chuyện mình ra đời thế nào, Bà sướng làm sao, luýnh quýnh thế nào khi là người đầu tiên đón tay bế mình, và phát hiện mình là cháu đích tôn giai khi "thấy cái dái nó đen sì sì" (đúng câu Bà nói thế) và "bố mày chứ, nằm trên võng từ trạm xá về nhà mà đánh rắm suốt".


Rồi vài lần vừa chạy khắp làng, vừa khóc gọi tìm mình vì mình đi tắm sông mà không thấy về khi trời đã tối muộn.


Hay mái bếp nhà mình cả ngày luôn có khói lam bay lên qua các kẽ rạ và một người phụ nữ lúi húi nhễ nhại trong bếp vì những bữa cơm dẻo, canh ngọt cho cả nhà.


Nhiều kỷ niệm đẹp lắm. Toàn những chuyện của gần 40 năm trước. Bà là cả bầu trời tuổi thơ đẹp đẽ của mình, và của các anh chị em trong đại gia đình nhà mình.


Ngôi mộ của Bà giờ nằm trong nghĩa trang Dương tộc, gần ngay cạnh con sông Cửu An mát rượi hiền hoà.


Mai lại là ngày giỗ của Bầu trời tuổi thơ đó. Nếu ở Việt Nam thì hôm nay đã lại về quê rồi. 


Nhà ai cũng thế. Ông Bà là gốc, luôn là nơi con cháu hướng đến, tụ về cả khi còn sống hay đã mất…