Bánh hấp

Bánh hấp
Nhớ lại chuyện ăn của sinh viên thời bao cấp. Thời kỳ ấy có ăn là sướng rồi, chỉ cần no đâu cần ngon. Có khi là cơm với bo bo, bánh mì hấp, khoai Tây luộc chấm đường…


Nhớ lại chuyện ăn của sinh viên thời bao cấp. Thời kỳ ấy có ăn là sướng rồi, chỉ cần no đâu cần ngon. Có khi là cơm với bo bo, bánh mì hấp, khoai Tây luộc chấm đường…


Mà lạ cái sự đời, cái gì thiếu thì khi ăn món nào cũng ngon cả. Chỉ là món bánh rán quán bà Vận, một nhúm xôi trước cổng trường hay một hai đĩa bánh cuốn nóng bên sông Kỳ Bá là bọn chúng tôi đã thấy vui như Tết rồi! Tôi vẫn nhớ những đêm mùa đông gió bấc lạnh buốt tới tâm can, ăn chiều xong, ra giảng đường tự học rồi cùng bạn bè ra quán bánh cuốn nóng đường Lý Bôn sát bờ sông ăn tối. Cái cảm giác ngồi bên bếp lửa Hồng ăn bánh cuốn nóng với rau thơm, tiêu, hành phi và một chút xíu giò lụa đêm đông đã đủ ấm áp và hạnh phúc lắm lắm rồi. Thế nhưng có khi cả hai ba tháng mới có một lần ra ăn quán mà ăn cũng chỉ dám ăn dè tiêu sẻn chứ có khi nào ăn cho nó no nê đâu. Thế nhưng học hành thi cử thì rất đàng hoàng đâu ra đấy mới lạ chứ. Ngày lại ngày, năm lại năm, chúng tôi cũng ra trường mỗi đứa một phương trời. Nhưng có một món tuy rằng không thuộc hàng cao lương mĩ vị nhưng có lẽ là sinh viên nội trú trường Y chúng tôi, tay nào cũng biết. Món ăn dân dã ăn vào ấm cả mùa Đông và nó tới tận bây giờ. Chỉ là gạo nếp đậu xanh đồ xôi cùng với nhân là bột nếp bao xung quanh một ít đỗ, miếng thịt lợn mấy miếng hành và một chút tiêu thôi mà sao ngày ấy cả bọn đứa nào cũng nhớ và ăn thường xuyên. Có lẽ vì nó rẻ, hợp với sinh viên thì phải. Bọn sinh viên nghèo chẳng mấy khi dám ăn phở ăn bún hay ra quán bà Vận ngồi ăn bánh rán mà chỉ thường chạy ùa ra phía bên phải cổng trường. Nắm một cái bánh hấp trong manh lá chuối, vừa ngồi ăn làm thêm một ly trà nóng là đủ ấm bụng no lòng. Chả thế mà lần về trường gần đây tay Sinh (nay đã là hiệu phó của một trường y dược) còn gọi điện cho Thịnh xin chiêu đãi một chầu bánh hấp. 

   - Có ngay. Có ngay... 


Thịnh chở tôi đi cả ba cây số mới mua được. Không ăn phở, không ăn đặc sản, hoá ra hắn ta cũng là người Hoài cổ như tôi… Ăn xong cả nhóm còn đùa, bây giờ ra quán bà Vận uống trà đã rồi về họp lớp… Tay Thịnh, một thành viên của nhóm cười xòa: 


   - Bây giờ mà uống trà bà Vận thì có mà xuống âm phủ. Hai vợ chồng đã mất hơn chục năm nay rồi


Chỉ có thế thôi, những món ăn bình dân mà mộc mạc nuôi chúng tôi khôn lớn trưởng thành. Những món ăn quê ăn một chiều ấm cả mùa đông và no đến tận những ngày tóc bạc. Một chút thương, một chút nhớ về thời gian khó. Thật vui nhưng cũng thật tự hào. Ôi!  Nhớ xiết bao những món  ăn dân dã bình dị của những ngày xưa ấy!


Lương Duyên Thắng