Bến cũ

Bến cũ
Gọi là cũ bởi chẳng còn bến nữa Con đò xưa ngược năm tháng xa rời Mái chèo gác vào tận cùng vời vợi Tiếng ơi đò nín lặng dưới dòng trôi Cứ ngỡ là rong ruổi hết đầy vơi

(Ảnh: Đỗ Ngọc)


BẾN CŨ

(Trương Minh Hiếu)

 

Gọi là cũ bởi chẳng còn bến nữa

Con đò xưa ngược năm tháng xa rời

Mái chèo gác vào tận cùng vời vợi

Tiếng ơi đò nín lặng dưới dòng trôi

 

Cứ ngỡ là rong ruổi hết đầy vơi

Thì sẽ tới để cùng ai xuống chợ

Bước qua đò gánh gồng thương với nhớ

Tan chợ rồi, bến cũ giữ còn không?

 

Gió đang hè ngằn ngặt dọc triền sông

Bãi cỏ xanh rưng rưng mờ hiu hắt

Thôi quán lá, lối mòn heo hút cát

Đây bây giờ, kia ngơ ngẩn ngày xưa

 

Ai đã về, còn ai vẫn là chưa

Sông lặng lẽ mặc bên bồi bên lở

Bến cũ mãi viên mãn miền nhung nhớ

Thương người về biền biệt những mùa xa