Chiều cuối năm

Chiều cuối năm
Ngày cuối năm thoáng rét ngọt năm nào, Cái năm ấy không có tên, Không định tuổi. Cái năm ấy, dừng chân bên suối, Yên ắng sao nghe rõ tiếng chim gù....


(Ảnh: Lê Thu)



CHIỀU CUỐI NĂM

(Anh Vũ)


Ngày cuối năm thoáng rét ngọt năm nào,

Cái năm ấy không có tên,

Không định  tuổi.

Cái năm ấy, dừng chân bên suối,

Yên ắng sao nghe rõ tiếng chim gù....


Nghe rõ màu xanh theo gió đu đưa,

Mây trắng đầy trời quây tụ về dưới suối,

Ấu thơ không tuổi,

Cũn cỡn chạy theo ông,

Ra đồng nội,

Tay níu váy bà,

Bờ ruộng thấp cao...


Bà ơi, ông ơi,

dừng lại chút nào,

Tay lem bùn ngã vào bên vệ cỏ,

Tay bên kia vồ hụt chú cào cào...


Những ngày ấy, núi xuân xanh đến lạ,

Núi khổng lồ trước mặt,

Lon ton hoài ,mà cứ thấy mãi xa....


Những ngày ấy suối trong đến lạ,

Ngồi bên dòng,

Uống hết cả trời xanh,

Mây cứ trắng lờn vờn trên nước,

Nước chập chờn một bóng nhoà ba.


Mặt trăng thơ, ngân ngấn mặt ông bà,

Suối rì rầm,

Lặng lẽ xuống sông La...


Cả một quãng đời giông tố phong ba,

Ngày cuối năm nhắc giọng quê nhà,

Ảnh thờ khói hương đã ra Hà Nội,

Chung cư cao lộng gió, thoảng hoa...


Con lại về đây bên suối,

Chim chiều kêu,

Bóng tối đến,

La đà...