Cho một chiều Mộc Miên

Cho một chiều Mộc Miên
Bến sông cũ đã bừng lên sắc đỏ Như bao nhiêu thương nhớ gọi nhau về, Con sông lạnh nhưng lòng không cạn, Mộc miên à? Sao chỉ đỏ tháng ba!

 

Bến sông cũ đã bừng lên sắc đỏ

Như bao nhiêu thương nhớ gọi nhau về,

Con sông lạnh nhưng lòng không cạn,

Mộc miên à?

Sao chỉ đỏ tháng ba!

 

Có con đò khóc lặng suốt mùa hoa,

Gạt mái chèo giữa bao nhiêu làn nhớ,

Rực rỡ thế mà không biết nữa,

Hoa đang đỏ cho mình?

Hay nhức nhối cho ai?

 

Ánh mắt nào vời vợi giữa Giêng Hai,

Chờ hoa nở mà lòng không dám đếm,

Chiều tháng ba lặn chìm vào lưu luyến,

Thôi, dằn lòng cho thương nhớ đi qua.

 

Cứ bời bời, ám ảnh một sắc hoa,

Nở rồi rơi trên những chiều xa cũ,

Bến sông nào cồn cào không biết nữa,

Để chiều này hoa nở đỏ vào thơ!

 

Phạm Hồng Oanh