Khi tuổi thơ qua đi

Khi tuổi thơ qua đi
Khi gặp cái nhìn chan chứa từ anh Đốt ánh mắt em cháy thành ngọn lửa Em hiểu rằng tuổi thơ em không còn nữa Và những gì ai biết được sẽ mất đi.

 

Khi gặp cái nhìn chan chứa từ anh

Đốt ánh mắt em cháy thành ngọn lửa

Em hiểu rằng tuổi thơ em không còn nữa

Và những gì ai biết được sẽ mất đi.

 

Em chờ mùa thu trôi qua

Để đợi nắng hiếm hoi từ mùa đông năm trước

Có những điều ai mà biết được

Khi lá vàng thay sắc nắng mùa thu.

 

Em thấy ở mình những ưu tư

Mắt buồn hơn và thêm mơ mộng

Có những buổi chiều tần ngần đứng ngóng

Buồn...

Buồn ngẩn ngơ.

 

Biết tìm người ở đâu tuổi thơ

Em đã đi qua bao mùa lá đổ

Sao biết được nơi nào em đã lỡ

Đánh rơi tuổi thơ của mình.

 

Em nghĩ nhiều về ánh mắt từ anh

Có những đêm nằm giật mình trăn trở

Thương nhớ đến trong nỗi niềm lo sợ

Khi mà tuổi thơ em qua đi.

 

Đừng trách em là quá ngây thơ

Ai có thể sống mãi thời thơ ấu

Ai có thể vừa thật vừa giả dối

Nhặt cánh phượng rơi chỉ chờ tới mùa thi.

 

Có thể rồi anh lại quên đi

Cái ánh mắt của chính mình thuở trước

Để cho em... có một lần... Ai mà biết được

Bồi hồi... Nuối tiếc... Tuổi thơ....

Trần Huyền Tâm
(Giọt nắng vô thường - Nhà xuất bản Hội Nhà văn - 2018)