Khó nói

Khó nói
Nhớ chưa phải yêu nhưng đã yêu là nhớ Ta nhận ra nhau qua nỗi nhớ nhiều Nhớ buổi sáng nhớ buổi chiều buổi tối Nỗi nhớ ủ trong lòng mọc ở phía xa xôi…


(Ảnh: Nguyễn Thành Huy)

 

Nhớ chưa phải yêu nhưng đã yêu là nhớ

Ta nhận ra nhau qua nỗi nhớ nhiều

Nhớ buổi sáng nhớ buổi chiều buổi tối

Nỗi nhớ ủ trong lòng mọc ở phía xa xôi…

 

Nỗi nhớ một người sao mà đơn côi

Cái nỗi nhớ không sẻ chia ai được

Cái nỗi nhớ nói thành lời khó nói

Cái nỗi nhớ dẫn đi tìm kỳ diệu

Nửa thiếu kia đã chờ đợi một đời…

 

Nhớ chưa phải yêu nhưng đã yêu là nhớ

Mình chưa yêu sao đã nhớ nhau, em?

 

Nguyễn Quốc Văn