Không đề

Không đề
Thượng đế thường mang nỗi buồn, Tặng nhiều hơn cho con gái, Một người lặng thầm hóa đá Thành nỗi đau của muôn người .



Thượng đế thường mang nỗi buồn, 

Tặng nhiều hơn cho con gái, 

Một người lặng thầm hóa đá 

Thành nỗi đau của muôn người . 


Giá con sóng hát thành lời, 

Biển đâu xô bờ quằn quại ,

Nỗi buồn một thời con gái 

Thương mà vô vọng lời thương. 


Trái tim có lí trí riêng, 

Nỗi buồn làm nên thi sĩ, 

Bao nhiêu là thương nhớ thế 

Cứ tan ở phía không bờ. 


Sóng còn vỗ đến bao giờ, 

Điều này biển không thể biết 

Trăn trở lắng thành bờ cát, 

Kết tinh vị mặn riêng mình!


Phạm Hồng Oanh