Mẹ

Mẹ
Ngày cha đi biền biệt phương Nam Bao nhiêu gió oằn lên vai mẹ Gió từ bờ sông tràn qua khu vườn nhỏ Tay mẹ gầy, lạnh giá, vun thắm những luống rau.

 



Ngày cha đi biền biệt phương Nam

Bao nhiêu gió oằn lên vai mẹ

Gió từ bờ sông tràn qua khu vườn nhỏ

Tay mẹ gầy, lạnh giá, vun thắm những luống rau. 


Ngày cha đi xa đằng đẵng thời gian

Nắng bạc làn da, gió tàn phai ánh mắt 

Mẹ nhuộm mình trong gian lao, cho con xanh mái tóc

Rồi mẹ cười khoé mắt lượn sóng vui.


Mẹ sống trọn hy sinh khi những tháng ngày trôi

Ngón chân cong, đường trơn in dấu

Tóc lưa thưa, chẳng thể nào mọc lại

Nắng gió cuốn đi rồi, tóc mẹ bạc, xác xơ. 


Nhưng quá đỗi ngọt ngào, đời mẹ chảy thành thơ

Thấm vào tim con bao niềm mơ ước 

Điều ước vô cùng mỗi sớm mai thức dậy

Mẹ dịu ngọt nụ cười như chẳng thể tàn phai

Mẹ ấm áp thiện lành yên bình giọt nắng mai. 


Lê Hải Hà