Nam Định

Nam Định
Nam Định mắt xanh màu ngọc bích Vị Xuyên lóng lánh ánh mắt cười Phù Long môi son phơn phớt đỏ Sông Đào thu xuống sắc bớt hồng


(Ảnh: Pexels)


Nam Định mắt xanh màu ngọc bích

Vị Xuyên lóng lánh ánh mắt cười

Phù Long môi son phơn phớt đỏ

Sông Đào thu xuống sắc bớt hồng


Quê nhà xa ơi, tôi chợt nhớ

Tú Xương còn mắc nợ áo bông

Mắt môi ấy đền Trần loang lổ

Nước non ơi, non nước nước non


Tôi nhớ chưa quên, tôi còn nhớ

Mỹ Lộc chiêm khê đom đóm xóm nghèo

Rạ rơm Nghĩa Hưng còng cua Giao Thủy

Tự do buồn Vụ Bản khát áo cơm


Tôi nhớ chưa quên, tôi hằng nhớ

Mặt Xuân Trường như cánh buồm đói gió

Trực Ninh, Ý Yên quạng quờ tay mò hạnh phúc

Muối tự do Hải Hậu mặn bất ngờ


Tôi nhớ không quên, tôi nhớ cỏ

Mọc kín tuổi thơ mọc kín hồn tôi

Bao nhiêu cỏ lụi rồi xanh trên mộ

Gió bấc ngày xưa thổi tới tận trong mơ


Tôi nhớ biển, nhớ đồng, nhớ phố

Hàng Sắt, Hàng Đồng, Hàng Cót, Hàng Than

Tóc đã bạc tôi nhớ về muôn thuở

Nam Trực về nhà qua bến Đò Quan...


Nguyễn Quốc Văn