Nước mắt của Phật

Nước mắt của Phật
Ai đã từng lặng nghe tiếng thời gian, Rơi từng giọt, ngoài hiên, tí tách, Đêm thẳm sâu như ly cà phê đặc, Hòa đơn côi trong bóng của riêng mình.

 

  

Ai đã từng lặng nghe tiếng thời gian,

Rơi từng giọt, ngoài hiên, tí tách,

Đêm thẳm sâu như ly cà phê đặc,

Hòa đơn côi trong bóng của riêng mình.

 

Ai đã từng ngồi ngắm ánh bình minh,

Đung đưa thả chùm chùm trước ngõ,

Nghe nốt nhạc thời gian thơm làn gió,

Những mảng màu dệt sắc sáng non tươi.

 

Gói đau buồn, buông hỉ, nộ chơi vơi,

Ai đã tự tin tìm về biển biếc,

Để nước mênh mang, mặn mòi, tịnh khiết,

Tĩnh tại tâm người bằng thần thái bao dung.


 

Ai đã nhìn xuyên qua lớp sóng trùng

Để ngộ được, cớ vì đâu biển mặn

Giọt nước mắt từ bi…

thương cõi phàm lận đận

Là Phật lưu đường để cứu độ chúng sinh.

 

 

Thời gian cứ trôi, biển mặn mãi chung tình,

Dẫu quán hồng trần ai còn lưu lạc mãi.

Phật Pháp độ duyên cho những người nhớ lại,

thuyền Giác an nhiên nâng nâng bước thăng về…

Trần Huyền Tâm