Tập Kiều

Tập Kiều
Trăm năm trong cõi người ta, Một lời trân trọng châu sa mấy hàng. Khi ăn khi nói lỡ làng, Lỗi thề thôi đã phụ phàng với hoa. Trải bao thỏ lặn ác tà, Sầu tuôn đứt nối, châu sa vắn dài. Nợ tình chưa trả cho ai,


1. Trăm năm trong cõi người ta,

2. Một lời trân trọng châu sa mấy hàng. 

3. Khi ăn khi nói lỡ làng,

4. Lỗi thề thôi đã phụ phàng với hoa. 

5. Trải bao thỏ lặn ác tà,

6. Sầu tuôn đứt nối, châu sa vắn dài. 

7. Nợ tình chưa trả cho ai,

8. Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan. 

9. Cơ trời dâu bể đa đoan,

10. Đào hoen quẹn má liễu tan tác mày. 

11. Một sân lầm cát đã đầy,

12. Tơ duyên còn vướng mối này chưa xong. 

13. Đôi ta chút nghĩa đèo bòng,

14. Đến nhà trước liệu nói sòng cho minh. 

15. Đã cho vào bậc bố kinh,

16. Ngẫm ra cho kỹ như hình con buôn. 

17. Lối mòn cỏ nhợt mù sương,

18. Lòng quê đi một bước đường, một đau. 

19. Trăng già độc địa làm sao?

20. Cầm dây chẳng lựa buộc vào tự nhiên. 

21. Trong tay đã sẵn đồng tiền,

22. Dầu lòng đổi trắng thay đen khó gì!

23. Đoạn trường thay lúc phân kỳ!

24. Tấm riêng riêng những nặng vì nước non. 

25. Trăm năm tính cuộc vuông tròn,

26. Phải dò cho đến ngọn nguồn lạch sông. 

27. Bốn bề bát ngát xa trông,

28. Rầu rầu ngọn cỏ đầm đầm cành sương. 

29. E thay những dạ phi thường,

30. Dễ dò rốn bể khôn lường đáy sông!

31. Đã đưa đến trước cửa công,

32. Dơ tuồng, nghỉ mới kiếm đường tháo lui. 

33. Dù sao bình đã vỡ rồi,

34. Lấy thân mà trả nợ đời cho xong!

35. Kiếp này nợ trả chưa xong,

36. Làm chi thêm một nợ chồng kiếp sau!

37. Phép công chiếu án luận vào. 

38. Có hai đường ấy muốn sao mặc mình. 

39. Lại càng dơ dáng dại hình,

40. Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồị.

41. Trời làm chi cực bấy trời,

42. Có đâu mà lại ra người hiểm sâu!

43. Nghe thôi kinh hãi xiết đâu,

44. Vi lô hiu hắt như màu khảy trêu. 

45. Hay hèn lẽ cũng nối điêu,

46. Nỗi quê nghĩ một hai điều ngang ngang. 

47. Lòng còn gửi áng mây vàng. 

48. Nỗi lòng luống những bàng hoàng niềm tây

49. Phong trần kiếp chịu đã đầy,

50. Lầm than lại có thứ này bằng hai. 

51. Ngọn bèo chân sóng lạc loài,

52. Đóng thuyền chực bến kết chài giăng sông. 

53. Bốn bề bát ngát mênh mông,

54. Triều dâng hôm sớm mây lồng trước sau.

55. Nỗi niềm tưởng đến mà đau,

56. Khi vò chín khúc khi chau đôi mày. 

57. Rằng hay thì thật là hay,

58. Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào!

59. Lựa chi những bậc tiêu tao,

60. Dột lòng mình cũng nao nao lòng người?

61. Bề ngoài thơn thớt nói cười,

62. Mà trong nham hiểm giết người không dao. 

63. Người nách thước, kẻ tay đao;

64. Đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi

65. Vội vàng lá rụng hoa rơi

66. Này ai vu thác cho người hợp tan!

67. Búa rìu bao quản thân tàn,

68. Nỡ đầy đọa trẻ, càng oan khốc già. 

69. Chung quanh vẫn đất nước nhà,

70. Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh. 

71. Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh,

72. Rụng rời khung dệt, tan tành gói may. 

73. Đồ tế nhuyễn, của riêng tây,

74. Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham. 

75. Điều đâu bay buộc ai làm? 

76. Này ai đan dậm, giật giàm bỗng dưng?

77. Đất bằng nổi sóng đùng đùng,

78. Phủ đường sai lá phiếu hồng thôi tra. 

79. Một ngày lạ thói sai nha,

80. Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền. 

81. Nước trôi hoa rụng đã yên,

82. Hay đâu địa ngục ở miền nhân gian. 

83. Phận đành chi dám kêu oan,

84. Cũng liều ngọc nát hoa tàn mà chi.

85. Đau lòng kẻ ở người đi,

86. Lệ rơi thấm đá tơ chia rũ tằm. 

87. Trót vì tay đã nhúng chàm,

88. Dại rồi còn biết khôn làm sao đây. 

89. Có ba mươi lạng trao tay,

90. Không dưng chi có chuyện này, trò kia!

91. Rồi ra trở mặt tức thì,

92. Bớt lời, liệu chớ sân si, thiệt đời!

93. Đem người giẩy xuống giếng khơi,

94. Nói rồi, rồi lại ăn lời được ngay!

95. Còn tiên tích việt ở tay,

96. Rõ ràng mặt ấy, mặt này chứ ai?

97. Lời ngay, đông mặt trong ngoài,

98. Kẻ chê bất nghĩa, người cười vô lương!

99. Kể chi những nỗi dọc đường,

100. Buồn trong này nỗi chủ trương ở nhà.

101. Họ chung có kẻ lại già,

102. Thôi thì mặt khuất chẳng thà lòng đau!

103. Còn đương suy trước, nghĩ sau,

104. Mặt mo đã thấy ở đâu dẫn vào. 

105. Hết lời thú phục, khẩn cầu,

106. Miệng hùm nọc rắn ở đâu chốn này!

107. Cũng là oan nghiệp chi đây,

108. Sa cơ mới đến thế này chẳng dưng. 

109. Từ phen chiếc lá lìa rừng,

110. Thăm tìm luống những liệu chừng nước mây. 

111. Rõ ràng hoa rụng hương bay,

112. Kiếp sau họa thấy kiếp này hẳn thôi. 

113. Dặm khuya ngất tạnh mù khơi,

114. Thấy trăng mà thẹn những lời non sông. 

115. Phũ phàng chi bấy hoá công,

116. Máu tham hễ thấy hơi đồng thì mê. 

117. Đạo trời báo phục chỉn ghê,

118. Máu theo nước mắt hồn lìa chiêm bao. 

119. Xuân huyên lo sợ biết bao,

120. Quá ra khi đến thế nào mà hay!

121. Nhân làm sao đến thế này?

122. Thôi thôi ta đã mắc tay ai rồi!

123. Bây giờ một vực một trời,

124. Hết điều khinh trọng hết lời thị phi. 

125. Nhẹ như bấc nặng như chì,

126. Sự muôn năm cũ kể chi bây giờ?

127. Một sân đất cỏ dầm mưa,

128. Bắt người bảo lĩnh làm tờ cung chiêu. 

129. Thương nhau sinh tử đã liều,

130. Gặp nhau còn chút bấy nhiêu là tình. 

131. Chừng xuân tơ liễu còn xanh,

132. Khuôn thiêng lừa lọc đã dành có nơi. 

133. Còn duyên may lại còn người,

134. Còn vầng trăng bạc còn lời nguyền xưa. 

135. Có điều chi nữa mà ngờ,

136. Lầm người cho đến bây giờ mới thôi!

137. Ngẫm hay muôn sự tại trời,

138. Trời kia đã bắt làm người có thân. 

139. Bắt phong trần phải phong trần,

140. Cho thanh cao mới được phần thanh cao. 

141. Có đâu thiên vị người nào,

142. Kìa gương nhật nguyệt nọ dao quỉ thần!

143. Nỗi mình âu cũng giãn dần,

144. Kíp chầy thôi cũng một lần mà thôi. 

145. Những là đo đắn ngược xuôi,

146. Trước hàm rồng cá gieo mồi thuỷ tinh. 

147. Oan kia theo mãi với tình,

148. Một mình mình biết một mình mình hay. 

149. Làm cho sống đọa thác đầy,

150. Đoạn trường cho hết kiếp này mới thôi!

151. Dẫu rằng vật đổi sao dời,

152. Đỉnh chung sao nỡ ăn ngồi cho an!

153. Thương ôi! không hợp mà tan,

154. Biết đâu hạc nội mây ngàn là đâu!

155. Kiến bò miệng chén chưa lâu,

156. Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu cho vừa. 

157. Những là lần lữa nắng mưa,

158. Kiếp phong trần biết bao giờ mới thôi?

159. Đánh liều nhắn một hai lời,

160. Nhờ tay tế độ vớt người trầm luân. 

161. Đủ điều trung khúc ân cần,

162. Mà xem con Tạo xoay vần đến đâu./.


Bùi Đại Dũng