Thoát chốn mê

Thoát chốn mê
Đã thấy thu về, Dù mùa chưa lá đổ, Chút Thanh Minh, Lốm đốm nửa vàng, xanh... Thời đã khác, Không rập rờn sóng cỏ, Mưa bụi thôi bay, Ai khóc người dưới mộ?

(Ảnh: Hồng Oanh)


THOÁT CHỐN MÊ

(La Vinh)


Đã thấy thu về,

Dù mùa chưa lá đổ,

Chút Thanh Minh,

Lốm đốm nửa vàng, xanh...


Thời đã khác,

Không rập rờn sóng cỏ,

Mưa bụi thôi bay,

Ai khóc người dưới mộ?

Ruộng đồng xưa, 

Côi cút cánh cò bay...


Trai gái xưa,

ngựa xe như nước .

Chỉ nhìn nhau,

Đã lóng lánh mắt say...


Khăn là áo lượt, 

Má lựng lên,

Ưng ửng chạm bàn tay...


Thanh Minh về,

Mưa mùa thôi bay,

Sao người vàng trong thành cổ?

Lạc giữa ngàn nỗi nhớ,

Đủ tiếng ve ran, 

Cho phượng đỏ cầm tay?


Ta thương chàng Kim,

Cưỡi ngàn con ngựa trắng.

Vó câu rong ruổi nước non người ...

Thương Kiều nhi không gượng nỗi nụ cười, 

Thương Đạm Tiên lãng đãng gót sen vàng,

Qua cầu đá trắng,

Nại Hà vỗ sóng,

Lần khân chẳng uống nỗi chén Quên.

Ta thương bông liễu đỏ 

Đêm xuân xa vắng 

Nhú mầm tim tím khế vườn sau

Thương cô bé thõng chân khe khẽ hát,

Suối khe nào liễu rủ tóc đón trăng xanh?


Em nhìn cho ta những phiến đá,

Rêu kinh thành ngàn tuổi, 

Hàng chữ xanh,

Tường vôi trắng cũng xanh....


Để ẩn nhớ một thời rong ruổi, 

Trái Đất xưa,

Một hạt lệ trong lành ...


Từ Thức xưa cuộn Người Đẹp vào tranh

Ta cũng cuốn em vào 

Với nắng thu rực rỡ 

Giã từ Trái Đất này 

Giã từ quán trọ

Những phôi phai,

đồng nội đã xanh rì ..


Miền an tĩnh trên kia,

Ta dắt em về,

Phương thảo thơm thơm,

Thoát mọi chốn Mê...