Tình trăng

Tình trăng
Ta thả hồn thơ thẩn giữa vầng trăng... Đêm sóng sánh một sắc vàng huyền diệu Gió mơn man nhẹ lay hàng dương liễu, Rồi vô tình xoa dịu nỗi cô đơn...!

 

Ta thả hồn thơ thẩn giữa vầng trăng...

Đêm sóng sánh một sắc vàng huyền diệu

Gió mơn man nhẹ lay hàng dương liễu,

Rồi vô tình xoa dịu nỗi cô đơn...!

 

Đã bao đêm chắc trăng giận, trăng hờn,

Nên trăng dỗi nấp dưới làn mây xám

Để hồn ta mang sắc màu ảm đạm,

Muốn níu trăng về...

...mà không dám gọi tên...

 

Rồi ta mong, ta đợi mảnh trăng hiền

Lung linh rọi giữa nền trời xanh biếc,

Để ta nghe những lời yêu tha thiết,

Như đêm nào trăng thỏ thẻ bên ta…

 

Được nâng niu, ve vuốt nét ngọc ngà

Dẫu khoảng cách chỉ là xa diệu vợi...!

Có những lúc tàn đêm ta đón đợi

Mười sáu trăng tròn rồi hôn nhẹ vầng trăng.

 

Thả hồn yêu phiêu bạt giữa mênh mang,

Mê mải uống giọt trăng vàng thơm dịu...

Ngày xa trăng con tim ta chợt hiểu

Cuộc đời mình không thể thiếu... Tình trăng...!

 

08/07/2017

Nguyễn Ngọc Thạch