Trước mùa xuân

Trước mùa xuân
Chẳng có gì đứng im Dẫu sớm xuân này vẫn nét bình yên ấy Dẫu vạt nắng vàng như tà áo bỏ quên Dẫu khúc sông đầy mực nước hai bờ quen



   TRƯỚC  MÙA  XUÂN
(Kim Chuông)

  

                 Chẳng có gì đứng im

                 Dẫu sớm xuân này vẫn nét bình yên ấy

                 Dẫu vạt nắng vàng như tà áo bỏ quên

                 Dẫu khúc sông đầy mực nước hai bờ quen 

 

                 Rồi sự diệu kỳ sẽ trở về phút chốc

                 Khi khoảnh khắc quanh ta dần đổi khác

                 Khi mưa bay náo nức gọi xuân về

                 Khi đám cưới con nàng lùng tùng đi qua ngõ

                 Khi mới ngày nào

                     Nàng  

                                 một thuở 

                                              Tôi mê…

 

                 Chẳng có gì đứng im

                 Đất đang vắt xác mình nuôi mảnh rễ

                 Con sóng vặn nát lòng đáy bể 

                 Cả con đê đâu chỉ dáng im nằm

                 Cái nắng dường kia rồi nắng cũng chẳng còn

                 Với em nữa trên đời ngày xa ngái

                 Cái đang đi nghĩa là đang trở lại

                 Cái muôn đời nằm ở mỗi phút giây

 

                 Thế nghĩa là năm tháng với bàn tay

                 Với mặt đất không thể là chờ đợi

                 Mùa xuân 

                 Mùa xuân 

                 Vang lên tiếng gọi

                 Sức chuyển mình

                      Dự cảm

                          Trước mùa lên.

                 K.C