Về quê

Về quê
Đã đi lúc nào đâu, mà ta lại đến, Đã đến nơi đâu, mà ta quay lại định về? Cả một đời quẩn quanh, Như con lật đật, Ngã nghiêng cười, Ngất ngưỡng giữa Mê... Trong giấc mơ, Ta thấy ta từ Tiền Kiếp,



(Ảnh: Trần Bảo Toàn)

VỀ QUÊ

(Anh Vũ)


Đã đi lúc nào đâu, mà ta lại đến,

Đã đến nơi đâu, mà ta quay lại định về?

Cả một đời quẩn quanh,

Như con lật đật,

Ngã nghiêng cười,

Ngất ngưỡng giữa Mê...


Trong giấc mơ,

Ta thấy ta từ Tiền Kiếp,

Thân thơm tho trong suốt thủy tinh,

Tâm lắng tịnh như đầm sâu nước chết .

Chỉ liếc mắt nhìn,

Mà ta hiểu hết,

Những không gian,

Muôn sinh mệnh, sắc màu,

Những tầng cao thăm thẳm cao sâu...


Vũ trụ lệch đường bay ,

Đã đến kỳ hủy diệt ...


Ta rơi xuống nơi đây,

Như chim én tránh đông,

Cánh lạnh cóng rớt xuống miền băng giá,

Ta bò vào hang sâu,

Mong mùa lạnh đi qua...


Thế giới xưa,

Qua muôn ngàn thế giới,

Từng tầng cao vòi vọi cứ lên xa...


Vẫy cánh bao lần,

Mà thân cứ la đà,

Buông bỏ gì đây,

Cho nhẹ nhàng đôi cánh?

Cho bình yên được trở về nhà..


Có đôi lần ta chợt giấc Mê,

Thấy quê xưa mỹ diệu vô cùng,

Hạc trắng , hạc vàng cùng thần tiên bay lượn,

Trắng mây trời lớp lớp giữa không trung...


Ở nơi ấy chúng sinh đâu biết khổ,

Đâu vầy vò giữa vũng bẩn dơ tanh,

Đâu vì Tình, vì Lợi , vì Danh,

Sáu nẻo Luân Hồi,

Ôm nhau bức nở...


Ở nơi ấy thân đã nằm trong cảnh,

Tất cả Vô Vi,

Tỏa rạng ánh Từ Bi,

Sen dầm chân trong đầm ngọc,

Nhạc róc rách suối khe,

Noãn khí căng lồng ngực,

Chỉ mỉm cười nhìn nhau đã tri kỷ tri tâm...


Cả thế giới hồn nhiên như mắt trẻ,

Ai cũng hồn nhiên,

Chẳng một vết chân chim...


Nơi ấy quê nhà,

Mà sao phải kiếm tìm?

Mấy ngàn đời lưu lạc kiếp nhân sinh.

Thuyền Pháp phiêu phiêu,

Ta bỏ lại sắc hình,

Bỏ lại lời Kinh,

Tụng sớm tối,

Làm đau đầu nhân loại:

“Sắc bất thị Không “...