Đoản khúc đầu năm

Đoản khúc đầu năm
Không chỉ là ngày Tết, mà cả những ngày thường, ngày lễ, ngày rằm, mỗi khi cầm những bông hoa đã tàn ra khỏi nhà mình và mang chúng đến thùng rác, lòng cứ bần thần, nao nao rất lạ.



Ảnh: Pexels


Không chỉ là ngày Tết, mà cả những ngày thường, ngày lễ, ngày rằm, mỗi khi cầm những bông hoa đã tàn ra khỏi nhà mình và mang chúng đến thùng rác, lòng cứ bần thần, nao nao rất lạ. Thương hoa, cũng đúng. Mấy ngày trước thôi, chính mình đã hân hoan chọn mua, đã nâng niu cắm chúng vào lọ, rồi ngắm nghía chúng cơ mà. Chúng đẹp mà sao được nâng niu ngắn thế? Chúng đẹp mà sao lại chóng tàn phai thế? Chúng đã từng tươi mà sao đã vội héo thế kia? Nhưng khi giá trị sử dụng không còn thì còn có cách nào khác nữa đâu. Biết thế mà vẫn không tránh khỏi một cảm giác buồn.

 

Thôi, đấy chỉ là cảm xúc chia tay với hoa tàn. Không muốn liên tưởng đến những điều gì khác. Liên tưởng rồi lại suy diễn, lại nghĩ ngợi hơn. Liên tưởng lại làm phức tạp hóa những điều đơn giản và đang đơn giản. Mọi nghĩ ngợi xét đến cùng đều là bi kịch, rồi lại tự khổ đau trong bi kịch của mình.


Lướt phây, chợt gặp một bài thơ viết về ngày lễ tình yêu của một nữ sĩ. Bài thơ viết cho một cuộc tình đã xa và người tình cũng không còn nữa. Người đi cõi khác chắc không còn buồn nhớ, vấn vương gì. Chỉ có người ở lại, với những nghĩa tình đã có mà buồn thôi. Đã là tình nghĩa thì dù thắm, dù phai vẫn là tình nghĩa. Người ta sống cũng chỉ vì tình nghĩa mà hạnh phúc hay cay đắng, khổ đau suốt một đời người đó sao? 


Lần giở lại những kỷ niệm cũ. Mới thoáng thôi mà đã một phần tư thế kỷ rồi.  Đã là kỷ niệm thì bao giờ cũng đẹp. Người có thể nhớ hay quên nhưng kỷ niệm thì còn mãi. Và nó sẽ đẹp hơn khi ta vẫn trân trọng, giữ gìn, khi ta coi đó là hành trang của đời mình. Năm tháng sẽ đắp bồi cho sự tin yêu ấy đẹp mãi. Cứ tin là thế thì sẽ là như thế. Khi yêu thương, người ta luôn mong cho nhau hạnh phúc, luôn mong được nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ của nhau. Mong lắm! 

   

Vẫn biết mùa xuân thì đang đẹp, váy áo còn thướt tha, lòng còn xao xuyến nhưng đành im lặng. Đành gạn sự tốt lành trong những xa vắng và thiệt thòi riêng. Đành gác lại cả những niềm vui giản dị là tụ tập bạn bè, vãng cảnh chùa chiền vì dịch bệnh. Gác lại để hi vọng, để chờ đợi và tin tưởng những điều tốt đẹp đang về.


Phạm Hồng Oanh