Hà Nội và Em

Hà Nội và Em
Các bạn chắc hẳn đã biết về bài hát Hà Nội và Em của Nhạc sĩ Phương Huỳnh phổ thơ đúng không! Đó là một bài hát có giai điệu đẹp và lời rất trong trẻo từ một bài thơ một tay hâm nào đó đã viết là Nó.

(Ảnh: Kim Anh)


HÀ NỘI VÀ EM

(Bài hát viết từ kỷ niệm trên sân ga)


Các bạn chắc hẳn đã biết về bài hát Hà Nội và Em của Nhạc sĩ Phương Huỳnh phổ thơ đúng không! Đó là một bài hát có giai điệu đẹp và lời rất trong trẻo từ một bài thơ một tay hâm nào đó đã viết là Nó.


Nó thì chưa bao giờ sống và ôn thi đại học ở Hà Nội. Lần nó ở Hà Nội lâu nhất là 2 tháng nhưng đã là hơn 20 năm rồi. Nó học ở Viện Nhi. Cùng đi với Nó là 40 hay 50 người gì đó trong đó có một gã tên là Đ người Khánh Hoà. Tay này chưa bao giờ ra Hà Nội nên thích ngao du ngắm cảnh, suốt ngày khoác ba lô lội bộ trên đường đi từ phố cổ ra đến Đường Lâm, Bát Tràng, Cổ Ngư, hay công viên Thủ Lệ… Cùng ở Khánh Hoà ra nên Nó cũng được gã mời đi ngao du khắp thành phố. Ăn Sáng xong nó đi tới trưa, ăn trưa xong nó đi tới tối, ăn Tối xong nó đi tới khuya…và về tới khách sạn thì lăn ra ngủ mê mệt chân tay mỏi nhừ…


Cái gã tên Đ. kia thì không biết mệt. Ngày nào cũng tranh thủ đi chơi rong, đi như thể chưa bao giờ được đi và nếu không đi thì không có cơ hội đi nữa thì phải… Sáu tuần trôi qua thật nhanh, Nó thì bận rộn với việc học hành và tranh thủ về quê thăm bố mẹ khoảng 5 hay 6 ngày gì đấy. Sau lần về quê ấy tay Đ. kia không rủ Nó đi chơi nữa, mà Nó thì chân cũng đã mỏi mệt nên cũng chả thiết tha gì, hơn nữa Hà Nội với nó có lạ lẫm gì đâu. 


Chiều cuối tháng Ba. Nó ngồi bên bờ Hồ ăn Kem Tràng Tiền thì có đôi nam nữ đạp xe ngang qua, dáng người và cái áo quen thế nhỉ. 

Thì ra là gã Đ đồng hương… Mà ai ngồi sau thế nhỉ, lọn tóc ngang vai xoăn nhẹ da rám nâu, tay ôm một bó hoa loa kèn trắng muốt , mặc đồ lạ lắm không như mấy thiếu nữ thời bấy giờ…Nó nhìn theo, lạ lẫm và không khỏi thắc mắc..


Tuần sau rồi tuần sau nữa thì Nó cũng biết tay đồng hương của mình đi cùng ai…


Hôm đó sáng không thấy Đ đi học, lại là phiên trực Nhật của Tổ. Nó đi sớm, quét dọn lớp và giặt khăn lau bảng. Nó vào lớp ôn bài một mình. Ơ..ơ… Có mùi hương gì lạ thế nhỉ. Rất dịu, rất ngọt, và cũng rất quen…Nó bần thần! 


Một cô gái cùng Đ ngồi phía sau Nó tự lúc nào,trên đầu đội một vòng hoa kết từ những nhành hoa bưởi…  Những bông hoa trắng muốt tinh khôi xen với vài lá xanh cùng với vài sợi tóc xoăn loà xoà trên gương mặt cùng đôi mắt Bồ câu lấp lánh kết hợp với bộ váy áo sặc sỡ làm nổi bật cái đẹp nơi nàng. Một cái đẹp mà mị, làm Nó liên tưởng đến một công chúa thời cổ đại hay một người đẹp trên thảo nguyên mênh Mông đầy cỏ với ngựa vằn và những bầy dê núi.


 - Bọn tao mới đi Đan Phượng về ! Đẹp và vui lắm… Đ nói trong vẻ phấn khích.


Nó quay xuống chào Đ thì nhận ra cô gái ngồi sau Đ hôm ở bờ hồ hôm nào. Hàng mi cong vút, da ngăm đen nhưng có nụ cười thật đẹp làm tôn lên cái mũi đọc dừa thẳng và xinh xắn cùng cặp mắt đen láy dưới đôi cung mày lá răm của Nàng. Nhìn Nàng Nó nhớ tới bức tranh trên tường nhà gã và lại thầm tiếc cho Nàng. Nếu nàng đi thi hoa hậu hay làm người mẫu thì sẽ hợp hơn…là đi học như Nó và Đ.

Giờ Nó mới biết nàng là K người dân tộc Chăm đi từ một huyện miền núi của Bình Thuận. Thảo nào cả tuần rồi sau khi Nó về quê lên Đ không thèm rủ nó ngao du Sơn thủy nữa…Nó mỉm cười một mình. 


Nàng thì chả để ý gì đến Nó khe khẽ hát bài hát bằng tiếng dân tộc của Nàng. Nó chả hiểu gì nhưng nghe thì như một làn điệu dân ca hay Ru con thì phải,…Không biết nhưng nó cứ đoán đại là như thế bởi giọng nàng trong trẻo như nước hồ thu êm dịu và ấm áp. Tiếc cho K thật bởi theo Nó thì đây mới chính là sở trường của Nàng. Hương hoa bưởi vẫn nồng nàn còn Nó thì như lạc vào một thế giới của mộng tưởng và khát vọng. Khóa học sắp kết thúc. Cả bọn ra Hồ Tây ăn bánh Tôm và chả cá Lăng đặc sản. Đ cứ lăng xăng bên K, cô gái tóc xoăn ra chiều gắn bó lắm. Nó mừng cho gã tay lãng tử đồng hương. Chắc Đ sắp về Bình Thuận gửi rể rồi. Lấy người Chăm thì ở rể, lấy họ của con theo Mẹ là cái chắc…


Cuộc vui nào cũng phải tàn. Chuyến tàu đưa chúng tôi về lại nơi công tác. Từ Quảng Ngãi trở đi trời mưa mịt mù cho tới tận Nha Trang. Nó xuống tàu, còn Đ bịn rịn nhìn theo con tàu xuôi về Nam , nhìn theo K  trên khung cửa sổ. Mái tóc xoăn, cái sống mũi dọc dừa nhạt nhòa trong mưa . Nó cảm thấy mủi lòng trước sự bịn rịn của đôi bạn mới quen…


Năm tháng đi qua, Đ và cô bạn K kia không đến được với nhau. Không biết có phải cậu con một là Đ hay gia đình không chịu cho gã gửi rể theo chế độ mẫu hệ ở Bình Thuận hay K chuyển sang nghề ca hát biểu diễn. Một chiều nọ sau hội nghị ở Nha Trang kết thúc Đ cũng tham dự nhờ nó chở ra ga đi Bình Thuận hội nghị khoa học tiếp. Trời mưa mịt mù, nhân tiện Nó hỏi gã:


 - Chuyến đi này mày có tranh thủ gặp K không?


Thoáng nét buồn và đau khổ gã nói:


- Gặp làm gì nữa. Ván đã đóng thuyền rồi.

 

Nhìn gã nó tỏ ra cảm  thông và tiếc cho gã. Nó im lặng.


Chia tay Đ ở ga Nha Trang, Nó chợt nhớ về những ngày lãng du cùng gã nơi 36 phố phường Hà Nội năm nào. 


Một chiều thu Nó ghé nhà gã ngày gã ra trực. Nhà Gã có một cái vườn rộng và một hồ cá Koi khủng. Dưới tán cây Bưởi cổ thụ bên ly cà phê đặc sản của gã đang rơi từng giọt, từng giọt đặc sánh Nó hỏi gã :


- K dạo này thế nào? 


 - Sang Mỹ rồi. Nàng ly dị rồi sang Mỹ định cư theo nghề ca hát


Rồi nó với tay lên chiếc remote TV mở lên. Một giọng hát ma mị nhưng đầy sức hút. Bản nhạc khép lại gã vẫn nhìn vào không vô định về phía núi xa xa, vừa hát lại đoạn mở đầu ca khúc 


“ Bèo dạt mây trôi, chốn xa xôi

Em ơi anh vẫn đợi bèo dạt.

Mây… trôi chim ca tang tính tình, cá lội, ngẫm một tin trông, hai tin đợi, ba bốn tin chờ Sao chẳng thấy Em”


Nó trở về nhà, kỷ niệm của chuyến đi học Hà Nội ngày nào lại trở về.


Nó mở Email của Đ. Thì ra là đoạn tâm sự của K với Đ và bài hát Bèo dạt mây trôi Nàng hát trong phòng thu âm, vẫn là giọng hát ma mị, mắt đỏ hoe, vài sợi tóc xoăn loà xoà trên má thật cảm động.

Cơn mưa chiều chợt đến chợt đi thật nhanh, bài thơ Hà Nội và Em nó viết cũng hoàn thành. Ừ nhỉ! Hoá ra cuộc đời mỗi người cũng như những mảnh đời bèo dạt mây trôi nơi góc biển chân trời, tình chợt đến rồi chợt đi như cơn mưa chiều đầu hạ, mới ào ào dữ dội là thế mà giờ trời đã trong vắt không một gợn mây như chưa từng có cơn mưa nào trước đó. Nó gấp quyển sách ghi lời bài thơ và đứng dậy, trong đầu vẫn như  còn vang vọng âm thanh của Nàng.

 

   “Mỏi mòn đêm thâu suốt năm canh. Anh ơi em vẫn đợi mỏi mòn.

Thương nhớ… ai chim ơi xin nhắn hộ đôi lời. Người đi xa có nhớ, Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời,sao chẳng thấy Anh

Người đi xa có nhớ,

Là nhớ ai ngồi trông cánh chim trời, sao chẳng thấy Anh.”


Sau vài hôm, bài thơ đã được NS Phương Huỳnh phổ nhạc lên sóng và nó gửi cho Đ. lời bài hát và bản thu âm vào trong Mail 


“HÀ NỘI VÀ EM


Em có về với Hà Nội tháng Ba

Nhớ gửi  cho anh một chùm hoa bưởi

Để ta nhớ lần đầu gặp nhau bối rối 

Hương Bưởi nồng nàn phủ kín cả triền đê

Em có về với Hà Nội tháng Tư

Nhớ tặng cho anh nhành Loa Kèn nhỏ 

Để ta nhớ ngày mình đạp xe trên phố 

Ôn những kỷ niệm ngày hai đứa bên nhau

Em có về với Hà Nội mùa Thu

Nhớ ghé về thăm khu vườn cũ năm xưa

Ngõ nhỏ nhà em bên bậc thềm rêu, lá rụng

Ta vẫn hay ngồi nghe tàu điện leng keng

Em có về với Hà Nội mùa Đông 

Đến bãi bồi xưa đang mùa cải bên sông 

Ngắm Đào Nhật Tân đỏ hồng trong gió lộng

Bờ cát lao xao còn in dấu chân mình 

Em có về với Hà Nội chiều mưa 

Còn nhớ không Em ngày mình chia tay vội vã 

Về lại sân ga nghe còi tàu hối hả 

Mưa trắng nhạt nhòa, che cả lối chia xa.

Tác giả: Lương Duyên Thắng