Lá phong vàng

Lá phong vàng
Mình sống ở Beijing gần trọn một mùa đông. Chưa bao giờ có một mùa đông xa nhà và lạnh như thế. Trời lúc nào cũng xám ngắt. Xung quanh toàn băng tuyết. Xa nhà khi đã có tuổi. Trời càng lạnh ta lại càng nhớ nhà.

(Ảnh: St)


Lá phong vàng

(Nguyễn Linh Khiếu)

 

Mình sống ở Beijing gần trọn một mùa đông. Chưa bao giờ có một mùa đông xa nhà và lạnh như thế. Trời lúc nào cũng xám ngắt. Xung quanh toàn băng tuyết. Xa nhà khi đã có tuổi. Trời càng lạnh ta lại càng nhớ nhà.

Một buổi tối mình băng qua một khu vườn cổ thụ trở về sau một ngày tất bật đường xa. Gió từ hồ băng thổi lên như những lưỡi dao mảnh rạch vô hồi vào mặt. Bỗng nghe tiếng xạc xào trong gió. Một chiếc lá từ trên cây rớt xuống.

Mình đuổi theo. Ôi một chiếc lá phong vàng. Chiếc lá phong xòe ra như một bàn tay run rẩy. Lá phong mong manh. Mình nói với người đồng hành: Một chiếc lá phong vàng em ạ. Mắt bạn sáng lên: Ôi nó vàng như nắng. Chắc là chiếc lá cuối cùng sót lại. Chúng mình ngước lên. Cả khu vườn cây trơ cành rét mướt buồn bã tối sẫm. Không một chiếc lá.

Cầm chiếc lá trên tay. Chúng mình tiếp tục đi về nơi ở. Bỗng nhiên mặt cả hai nóng bừng hồng hào. Chiếc lá phong vàng như một vạt nắng nhiệt đới giữa mùa đông phương Bắc. Ấm nồng nàn.