Sẽ bắt đầu từ mình

Sẽ bắt đầu từ mình
Không hiểu nguyên cớ gì mà mấy tuần nay mình lại bị “cái tâm trạng” dắt đi lòng vòng, quẩn quanh, rất vớ vẩn. Nó dắt mình từ cung bậc này sang cung bậc khác. Chóng hết cả mặt. Lúc thì rơi vào trạng thái trống rỗng, chả thích gì, muốn gì, quan tâm gì hay thờ ơ gì. Chả phải là mệt mỏi, chả phải là hưng phấn, chả phải là ủ rũ chán chường, chả phải là t


Không hiểu nguyên cớ gì mà mấy tuần nay mình lại bị “cái tâm trạng” dắt đi lòng vòng, quẩn quanh, rất vớ vẩn. Nó dắt mình từ cung bậc này sang cung bậc khác. Chóng hết cả mặt. Lúc thì rơi vào trạng thái trống rỗng, chả thích gì, muốn gì, quan tâm gì hay thờ ơ gì. Chả phải là mệt mỏi, chả phải là hưng phấn, chả phải là ủ rũ chán chường, chả phải là thương yêu nồng nàn. Nói chẳng muốn nói, viết chẳng muốn viết, nghe chẳng muốn nghe, nhìn chẳng muốn nhìn. 

 

 

Tiếp đến là trạng thái nao nao, bồng bềnh như đang bị say cà phê. Rõ là khó chịu, cứ như thân thể của mình giờ đây chẳng phải là của mình nữa, như là đang mượn của người khác vậy. Rồi cảm giác nhàn nhạt lại xuất hiện. Thấy cần có muối. Để thêm mặn mà. Lại nhớ đến thơ, nhớ đến tình yêu của mình…

 

Có hôm tự thưởng cho mình về sớm hơn mọi hôm một chút. Chỉ một chút thôi mà cũng đủ thấy nắng vàng chiều thu thật tuyệt. Mọi ngày cứ ra khỏi cơ quan là đã thấy trời tối rồi, làm gì có nắng chiều đẹp, trời chiều mộng mơ mà nhìn với chả ngắm. Có lẽ cũng tại cuộc sống cứ bận mải thế, cứ lo toan nhiều thứ thế, nên mình không thấy được cái tuyệt mỹ của thiên nhiên, cảnh vật xung quanh. Mình ngồi yên, lặng lẽ ngắm chiều chầm chậm xuống. Cả một trời nắng long lanh lao xao phía trước. Nắng vàng mơ, mong manh, huyền thoại. Nắng tơ óng trải dài trên hàng cây đang khơi sắc vàng. Nắng lung linh trong mắt. Nắng ngọt lịm bờ môi. Nắng lóng lánh tơ huyền trên tóc. Nắng như tan đi trên mặt nước. Sóng bạc sóng vàng tỏa lan luênh loang trên mặt hồ. Cả không gian buổi chiều thật diệu kỳ quá đỗi. Mình như bị thôi miên trong khung trời thần thoại ấy. Có cảm tưởng như chỉ một tiếng cười khẽ, một tiếng thở mạnh, một cái chạm nhẹ thôi cũng đủ làm tan mất cái phút giây đắm chìm vào sự linh diệu huyền ảo ấy. Ôi chiều thu nắng vàng, chiều thu mong manh. Chợt thấy lo lo khi nghĩ đến cảnh tượng chiều thu vàng sẽ tan đi, và mây tím lại dắt chiều vào đêm tối. Thấy nghẹt thở, thấy tiếc nuối. Chả hiểu sau này có còn nhớ về cảnh “nắng vàng lạc trên lối mòn” này nữa không.

 

Bỗng dưng nghĩ đến một đoạn ca từ:

 

“Kiếp này, xin làm người hát rong.

Để cho tình yêu lên tiếng.

Để cho trái tim bội bạc.

Không còn đến trong đêm hoa đăng”.

 

Lại vẩn vơ rằng người hát rong trong bài hát này sướng hơn nhà thơ, nhà văn. Bởi chỉ cần hát thế, với giọng truyền cảm, là người nghe hiểu rồi, có sự đồng cảm rồi. Làm nhà văn, nhà thơ, nhất là nhà thơ nửa mùa như mình, thì khổ thật, cứ nói mãi, viết mãi, nào có ai biết ai hay ai hiểu đâu. Vì đơn giản là viết ra nhưng người ta không đọc, thơ văn thì có phải là thật hay đâu (và lại tự chúng mình phải thổi kèn khen lấy thôi). Mình nhận ra cái cảm giác trống rỗng,  nhàn nhạt mấy tuần qua là có nguyên do của nó.

 

Chênh chao nhớ đến bài thơ “Tình yêu” mình viết tặng Anh lâu rồi. Khi đó chúng mình mỗi người ở một nước. Những chuyến đi xa liên tục, những ngày xa nhau thật nhiều, và nỗi nhớ cứ thường trực như cơm bữa vậy. Lâu dần thành quen. Lúc ấy, giữa biển xanh, cát trắng và nắng vàng huyền thoại, mình đã viết rằng:

 

“Và biển xanh khát vọng

Lại ôm trọn bầu trời

Dù khoảng cách xa vời

Trời vẫn trong lòng biển…”

 

Dù Biển có rộng dài đến đâu, dù khoảng cách giữa Trời và Biển có xa vời như thế nào đi nữa thì Trời vẫn ở trong lòng của Biển thôi. Khi đã biết có trong nhau niềm tin rồi, thì cũng chẳng cần băn khoăn hỏi rằng “khi xa rồi, có nhớ ngày bên nhau?…”.

 

Cảnh vật và tâm trạng cho mình một thể ngộ mới về niềm tin: để có thể làm được cái gì đó, nhất là để thoát khỏi cảm giác trống rỗng, nhàn nhạt như mình trải nghiệm trong những ngày qua, cần phải thay đổi.

 

Và sự thay đổi đó sẽ bắt đầu từ mình: “Tôi đem buông cái tôi đầy vấn vương”...


Trần Huyền Tâm