Thằng “quỷ sứ nhà giời”

Thằng “quỷ sứ nhà giời”
Tôi sững lại nhìn thằng bé đang hì hục dùng bàn tay bẩn thỉu moi đất bên mé đường. Lát sau, vẫn bàn tay đó nó đưa lên gãi sồn sột trên vầng trán dô cao, bướng bỉnh.


(Ảnh: Pngtree)


Tôi sững lại nhìn thằng bé đang hì hục dùng bàn tay bẩn thỉu moi đất bên mé đường. Lát sau, vẫn bàn tay đó nó đưa lên gãi sồn sột trên vầng trán dô cao, bướng bỉnh. Cu cậu ngứa. Mái tóc thằng bé đỏ quạch, lởm chởm như rễ tre. Trên lưng, trên cổ đen mốc của nó, những nốt gãi vằn ngang, vằn dọc trông đến khiếp. Chiếc quần đùi, trước đây không biết màu gì, nhưng giờ trông hệt như một mảnh vải lùng nhùng màu cháo lòng được buộc vào mình nó. Thằng bé đào say mê quá. Vậy mà cái hố mới hơi rộng và nông choèn chừng hai đốt ngón tay. Tôi vừa quay đi, quay lại đã thấy nó lôi từ đâu ra một chùm gai bồ kết nhọn sắc, đen sì. Một tay rón rén đặt gai xuống hố, một tay nó vội quệt ngang dòng nước xanh lè đang thập thò cửa mũi. Thế rồi, nó nhật mấy chiếc lá gạo rụng đậy ngang miệng hố, tay cào đất, tay rắc vài cọng cỏ lên trên. Tôi chợt hiểu.


“Trời ơi! Bác Thanh ơi! Bác ra mà xem thằng Toán nhà bác nó hại người ta đây này”. Câu réo gọi chanh chua cứ ngọ nguậy, ngứa ngáy trong lòng tôi. Tôi mà gọi vậy, chắc thế nào cu Toán cũng bị mẹ đét cho mấy roi quắn đít. Không ngày nào nó không bị mẹ đánh. Xóm giền thường gọi nó là “quỷ sứ nhà giời”.Có lẽ làng tôi chẳng có đứa nào nghịch tinh và quái ác như nó.


Đợi cu cậu đi xa, tôi lặng lẽ lại gần moi chùm gai lên, rồi lại lấp đất nguyên như cũ.
 

1979

Phạm Thị Lan Anh