Ước nguyện mùa vu lan

Ước nguyện mùa vu lan
Vu lan là dịp để các con cháu báo hiếu ông bà cha mẹ. Lễ vu lan được diễn ra suốt từ đầu tháng cho đến rằm tháng bảy. Nhà tôi cũng lễ phả độ trên đền mẫu, trên chùa, cúng trong nhà mình, nhà chồng, bên nội ngoại rất thành kính trang trọng.

(Ảnh: Trần Bảo Toàn)


 

ƯỚC NGUYỆN MÙA VU LAN

(Ánh Tuyết)


Vu lan là dịp để các con cháu báo hiếu ông bà cha mẹ. Lễ vu lan được diễn ra suốt từ đầu tháng cho đến rằm tháng bảy. Nhà tôi cũng lễ phả độ trên đền mẫu, trên chùa, cúng trong nhà mình, nhà chồng, bên nội ngoại rất thành kính trang trọng.


Lòng cũng vơi đi phần nào nỗi nhớ thương ông bà, cha mẹ, những người thân yêu đã rời cõi tạm.


Tôi chỉ ước mong có được một phép màu, cho tôi được gặp lại mẹ …


Cha tôi hi sinh khi tôi còn nằm trong bụng mẹ. Mẹ tôi dành cả cuộc đời thờ chồng đảm đang việc nước việc nhà, toàn vẹn. Mẹ nuôi ba anh em tôi khôn lớn học hành thành đạt. Các anh tôi vắn số chẳng thể chăm lo báo hiếu mẹ, chống gậy vông đi giật lùi tiễn mẹ về với ông bà.


Còn lại tôi út ít, hai chị dâu trẻ và đàn cháu mồ côi …


Mẹ tôi như cây cột cái trong nhà, can đảm gồng mình chống chọi với mọi khó khăn cho chúng tôi nương tựa đi qua những tháng ngày gian nan nhất.Mẹ chịu bao thiệt thòi đau khổ


" Kể sao xiết những đêm dài đơn độc/ Những cay đắng tận cùng mẹ tôi"...thương lắm!


Mấy chục năm ròng, tôi đi đi lại lại từ nơi công tác và định cư là TP Thái Bình về quê (30 km) chăm lo động viên mẹ, thay các anh lo mọi chuyện cho gia tộc, cùng các chị dâu nuôi dạy các cháu mồ côi nên người.


Năm mẹ 93 tuổi, sau gần chục năm bị ngã rồi  liệt phải nằm một chỗ, mẹ trở bệnh rồi ra đi vào đêm 27 rạng ngày 28 tháng 4 năm 2011. Đêm cuối cùng của mẹ, tôi không ở bên Người…


Hai nách tôi hai đứa cháu ngoại các con gửi tôi để sớm mai chúng lên Hà Nội. Cô chị  đang theo học thạc sĩ, cô em thì lên cơ quan kịp làm việc.


Tôi đã nghĩ, sau hôm đó sẽ bảo con gái bé nghỉ phép trông con, trông cháu cho tôi bứt ra ở hẳn nhà với mẹ…


Đêm ấy, mệt quá tôi ngủ mê mệt, không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo gọi liên tục...Hai giờ sáng tôi bừng tỉnh, bà chị họ tận Thanh Hoá gào lên trong máy: bà mất rồi!...


Thế là con mắc tội bất hiếu rồi mẹ ơi! 


Cả ba anh em con chẳng đứa nào bên mẹ lúc mẹ lâm chung..


Con mang nỗi ân hận này suốt cả cuộc đời. Con chỉ ước mong có một phép màu nhiệm để gặp lại mẹ một lần. Con được nói lời tạ lỗi… mẹ ơi tha lỗi cho con… cho anh em chúng con!...


Nước mắt mùa vu lan


Một mùa vu lan vắng mẹ

Mưa như chưa mưa bao giờ

Mẹ ơi! Con thành đứa trẻ

Ngực cài hoa trắng ngây thơ...


Mẹ thì đang nằm dưới mưa

Nghĩa trang nước tràn mọi lối

Bốn bề đêm đen u tối

Con đau… một mùa vu lan...


Giờ con tìm khắp thế gian

Nào đâu thấy hình bóng mẹ

Nơi cài hoa đau như xé...

Nữa rồi con lại mồ côi...


Con là đứa mải ham chơi

Để mẹ một mình vò võ

Bạc đầu vẫn khờ mẹ ạ

Ôi! nước mắt mùa vu lan.

—----

Viết trong ngày rằm tháng 7/2022 - mưa như chưa mưa bao giờ