- Trang thơ
Vô thường
Vô Thường ở giữa Đời Thường Đoạn Trường ở chốn Vô Thường kiếp sau Sắc Không chẳng có sắc màu Luân hồi vỗ sóng bạc đầu, lạ chưa? Xanh tơ sáng, Trắng nhàu trưa
Quán trọ
Dòng sông đứng lại Hai bờ cứ trôi Nhân quần mê mải Như Lai xuống rồi. Lục bình vẫn chảy Cánh cò cứ trôi Mây trắng dừng lại Ngàn năm chơi vơi.
Tự thán
Sinh ra để làm luật Mà còn thích làm thơ Khi cái đầu cần lạnh Trái tim lại ngẩn ngơ. Có phải là duyên nghiệp Trổ quả ở trần gian ? Mang cái danh “luật sĩ” Vẫn đa tình, đa đoan ?
Lãng quên
Ngóng trông mãi tận cuối trời Bóng tà dương đã buông lơi xa mờ Lưới buồn giăng mắc thuyền mơ Neo vào quên lãng dại khờ trong nhau.
Hỷ
Tay đánh trống, miệng reo hò Tạo thành chữ Hỷ dâng cho mọi người Ghép hai chữ ấy sóng đôi Là SONG HỶ chúc trọn đời bên nhau
Huyền diệu
Đại dương bao la và bí hiểm Xui gió ngu ngơ đem sóng vỗ bờ Mặt trời chơi ú oà với biển Em đấy à. Hiện thực hay mơ Lạc nơi em là biết chẳng bao giờ
Tự ngẫm
Ban mai đứng trước khóm hồng thấy bông đang nở thấy bông đang tàn Thì ra Vô thường đâu chỉ nhân gian cỏ cây hoa lá cũng mang vô thường