- HÀ TRÍ DŨNG
Mình ta
Một mình cũng oẳn tù tì Một tay nắm lại, tay thì mở ra Cũng dền dứ một hai...ba Được thua xòe nắm lại ta thắng mình!
Bâng khuâng
Bâng khuâng buổi ấy chiều hôm Mơn man làn gió nhẹ đơm lá vàng. Bâng khuâng bến vắng mênh mang Có con sóng cứ vỗ sang bên này. Bâng khuâng một nét hao gầy
Giọt sầu
Phin tí tách giọt cà phê Nhuộm nâu cả những cơn mê không màu. Nhấp môi chạm phải giọt sầu. Vị cà phê đắng cả câu thơ mình.
Mưa
Mưa rây rây bạc mái đầu Mưa phùn gió bấc đẫm câu hẹn thề Mưa dầm dào dạt cơn mê Mưa tuôn ngập cả lối về trong nhau.
Đêm rơi
Đêm mơ hình như gọi sao cất chẳng thành lời Giật mình ngơ ngác đợi... chỉ còn tiếng đêm rơi !
Khoảng trời
Khoảng trời riêng chúng mình thôi Mắc trăng làm võng em ngồi, anh đưa Đưa em về yếm đào xưa Có em rồi chẳng lo thừa anh ra.
Đầu mày cuối mắt
Đầu mày đến cuối mắt thôi Mà sao cách cả khoảng trời chia xa Vẫn đắm đuối vẫn mặn mà Mắt trong mắt vẫn thiết tha nồng nàn Hàng mi nhẹ lướt mơn man